CHƯƠNG 186 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nhiên Nghị vừa nói ra miệng liền hối hận _ lời này của hắn cơ hồ là xuất phát từ bản năng mệnh lệnh Lâm Mộ Thiên, hắn cư nhiên mệnh lệnh Lâm Mộ Thiên này hôn mình, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Hắn thế nhưng không khống chế được miệng mình, đều do Lâm Mộ Thiên làm hại, đều do Lâm Mộ Thiên không tốt, hắn mới có thể không chịu khống chế, không thể quản được miệng và hành vi của mình. (ca có phải họ Đổ, tên Thừa ko? :v)
“Nói hay không?” Nhiên Nghị nắm cằm y làm cho y hé miệng, khiến cho đôi môi không thể khép kín, nước bọt đều muốn chảy ra.
“Không nói!” Lâm Mộ Thiên lắc đầu cự tuyệt. Sao y có thể nói ra những lời mất mặt này, bị bắt buộc là chuyện y không có biện pháp khống chế, nhưng y có thể khống chế được miệng mình không đi “mời” Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị nhìn y một cái, phát hiện y hoảng sợ nhìn mình _ y giãy dụa, phản kháng, lại vô dụng. Lúc này, Nhiên Nghị tựa hồ hiểu được gì đó, ngược lại lộ ra vẻ mặt cười nhạo: “Anh sẽ không ngốc đến nỗi muốn vì mấy người kia thủ thân đi? Anh đừng có buồn cười!” Trong ánh mắt Nhiên Nghị lộ ra một tia kinh ngạc trước nay chưa từng có, càng nhiều là nghi ngờ khó có thể tin.
“Tôi không thể tiếp tục để cho cậu vũ nhục tôi……” giọng Lâm Mộ Thiên run run rống trở lại. Sắc mặt y trắng bệch, vẻ mặt khó coi mà ngay cả thân thể cũng đang run rẩy, giọt nước lạnh lẽo từ thái dương lăn xuống, trong bóng đêm phát ánh sáng nhu hòa.
Nghe được những lời này của y, Nhiên Nghị cũng không biết vì sao mình liền tự động buông y ra, trong lòng Nhiên Nghị thật buồn bực _ chính mình vừa rồi cư nhiên hôn y, môi bây giờ còn có cảm giác nóng cháy. Mà Lâm Mộ Thiên thầm nghĩ băng qua Nhiên Nghị nhanh nhanh lên bờ, y nghĩ Nhiên Nghị sẽ không làm chuyện đó với y nữa, thế nhưng…… Ngay lúc y không cẩn thận đụng tới cánh tay Nhiên Nghị, một cỗ cường lực kéo y trở về, môi lại bị gắt gao ngăn chặn.
“Không cho phép đi.”
“Cậu không cần xằng bậy, tôi là đàn ông, có cái gì tốt…… có cái gì tốt để hôn!” Lâm Mộ Thiên đẩy hắn ra, một cái tát liền vung qua, Nhiên Nghị không né tránh bị y đánh một bạt tai. Lâm Mộ Thiên có chút sửng sốt, trên khuôn mặt tuấn tú của Nhiên Nghị hiện ra năm dấu ngón tay rõ ràng.
Nhiên Nghị giống như một con sói nhìn y một cái, mân chặt môi, trực tiếp tiến lên hôn Lâm Mộ Thiên, ép y vào trong nước.
Đôi môi nóng rực kề sát, Lâm Mộ Thiên bị sặc nước. Hôn môi ở trong nước rất khó chịu, ở trong nước lạnh như băng vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ mà đầu lưỡi đối phương truyền đến. Đôi môi Nhiên Nghị gắt gao hút chặt đôi môi hé mở của y, y cảm giác được rõ ràng ***g ngực trần trụi của Nhiên Nghị dán lên, xúc cảm nóng lạnh làm cho thân thể y lúc lạnh lúc nóng.
Ngón tay bị dòng nước khiến cho trắng bệch vô lực, nổi lên những nếp nhăn nhỏ. Y dùng lực siết bả vai Nhiên Nghị, Nhiên Nghị bị y niết đau muốn chết nhưng vẫn không chịu buông y ra.
Ngay lúc Lâm Mộ Thiên sắp bị hôn khiến cho không thể hô hấp, Nhiên Nghị mới lôi y ra khỏi mặt nước, y bị nghẹn ho khan vài tiếng rồi dùng sức đẩy Nhiên Nghị ra _ ai bảo y khí lực không lớn bằng Nhiên Nghị làm chi. Vừa lật vừa dây dưa sau, y thở hổn hển mơ hồ bị đặt ở bên bờ, dòng nước lạnh như băng lan tràn tới ***g ngực kề sát của hai người, cỗ cảm giác áp bách kia làm cho Lâm Mộ Thiên có chút thở không nổi.
Nhiên Nghị cau mày nhìn y, hô hấp nóng rực của Nhiên Nghị như có như không phun ở trên mặt y. Hơn nữa khuôn ngực vì thở dốc mà phập phồng đụng vào thân thể nóng cháy kia của Nhiên Nghị, nơi bị đối phương chạm qua giống như bị châm lửa thật sự thoải mái.
Lâm Mộ Thiên không thích cảm giác như vậy, y nghiêng đầu, ánh mắt lảng tránh, trên tóc không ngừng có giọt nước lăn xuống. Nhiên Nghị nhìn thấy bức tranh này, lại cảm thấy mê người nói không nên lời. (:333)
CHƯƠNG 187 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Điều này làm cho Nhiên Nghị cảm thấy trình độ thưởng thức của mình đang không ngừng bị kéo thấp, sao hắn lại hôn Lâm Mộ Thiên? Vừa hôn xong lại còn hôn tiếp? Bất quá, vì sao miệng nam nhân Lâm Mộ Thiên này, hương vị so với trong tưởng tượng ngon hơn rất nhiều, thậm chí hắn buồn cười cho rằng còn hơi ngọt, giống như là ăn quả dại……
Nhiên Nghị cảm thấy bản thân càng ngày càng trở nên kỳ quái, hắn thế nhưng đối với Lâm Mộ Thiên sinh ra nồng đậm thú “tính”. Từ lúc mới bắt đầu hắn đã không ngừng ảo tưởng đến hình ảnh hắn sẽ như thế nào cởi quần áo y xuống, nâng mông y lên, tiến vào y……
“Thiếu gia cần hỗ trợ không?” Vệ sĩ phát hiện động tĩnh đã đến đây hỏi Nhiên Nghị có an bài gì không.
Lâm Mộ Thiên và Nhiên Nghị trần trụi tựa vào nhau, tuy rằng không phải tự nguyện nhưng trận thế này nhìn qua thật ái muội, ngay cả hai gã vệ sĩ cũng thất thần. Nhiên Nghị không kiên nhẫn hô một tiếng “cút”, hai gã vệ sĩ kia mới chậm rãi tránh ra xa.
Nhiên Nghị đối với bất luận kẻ nào cũng rất phòng bị, dù hai gã vệ sĩ kia đã được chọn lựa tỉ mỉ, hắn cũng có chút đề phòng, hắn gắt gao giữ chặt Lâm Mộ Thiên không có buông ra.
Nhiên Nghị bị phá đám khiến cho hắn không có tâm tình gì, Lâm Mộ Thiên cũng không dám lộn xộn. Y siết chặt nắm tay, nếu Nhiên Nghị còn dám động vào y, y liền liều mạng. Ngay tại giây lát y thất thần suy nghĩ, Nhiên Nghị đột nhiên nghiêng đầu, rất nhanh tiến qua cắn đôi môi y.
“ Ưm……” Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng hừ nhẹ rất nhỏ, môi bị cắn, hòa cùng một chỗ với hơi thở nóng rực kia, hỗn loạn thành một đoàn. Đôi môi ướt át mềm mại gắn chặt nhau, đầu lưỡi tham nhập dây dưa, thậm chí mạnh mẽ cắn xé. Động tác của Nhiên Nghị rất mạnh, hơn nữa rất gấp gắp “cắn” môi Lâm Mộ Thiên đến phát đau, đầu lưỡi cũng bị hút đến tê dại!
Bên tai là tiếng thác nước chảy, trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Nhiên Nghị mút vào môi y. Lâm Mộ Thiên vốn định vung một quyền qua nhưng Nhiên Nghị khống chế hai tay y, khiến y không có biện pháp giãy……
Hai tay bị khóa ở sau người, đôi môi bị hôn nồng nhiệt, da thịt nóng lên trần trụi dán vào nhau. Giọt nước văng lên làm ướt da thịt bại lộ ở trong không khí, bị những giọt nước nhỏ kích thích, thân thể Lâm Mộ Thiên bắt đầu mẫn cảm run run.
Trong bóng đêm, hai mắt sáng như tuyết của Nhiên Nghị híp lại, hắn lập tức liền nhận thấy thân thể Lâm Mộ Thiên có dấu hiệu mềm hoá. Nhìn thấy hốc mắt nam nhân phiếm hồng, ánh mắt bắt đầu mê ly mất tiêu cự, hắn nhấn nam nhân ở bên bờ tách hai chân y ra……
Lâm Mộ Thiên kinh hoảng phục hồi tinh thần lại, dùng sức khép kín hai chân mặc cho Nhiên Nghị muốn tách hai chân y như thế nào đi nữa, y cũng không theo!
“Đừng có lộn xộn, anh tiếp tục phản kháng thử xem, tôi đối tốt với anh, anh còn không nguyện ý? Anh đúng là đồ khiếm thao?!” Nhiên Nghị căm tức theo dõi y. Phải biết rằng ở trong nước có chút lực cản, Nhiên Nghị cũng không có biện pháp dễ dàng nâng chân y lên, tuy bây giờ hắn rất muốn công tiến địa phương chặt chẽ kia của nam nhân.
Ở trong mắt Nhiên Nghị, hắn thỏa hiệp đối đãi người khác như vậy vẫn là lần đầu tiên, hắn thật không biết chính mình bị bệnh thần kinh gì, còn có kiên nhẫn cảnh cáo y như vậy. Nam nữ nào cũng đều chủ động trèo lên giường hắn, Lâm Mộ Thiên cư nhiên còn không vui, còn lần lữa cự tuyệt hắn! Điều này làm cho Nhiên Nghị cảm thấy tự tôn bị tổn thương.
“Tôi không muốn……” Lâm Mộ Thiên tỏ vẻ không muốn làm.
“Anh nói cái gì, anh dám nói lại lần nữa xem?”
Lâm Mộ Thiên cự tuyệt làm cho sắc mặt Nhiên Nghị nháy mắt suy sụp xuống _ Lâm Mộ Thiên vô liêm sỉ này, cư nhiên nói với hắn không muốn? Ngực Nhiên Nghị bị nghẹn một hơi, phi thường phi thường không thuận.
CHƯƠNG 188 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Khi nhìn thấy người đàn ông Lâm Mộ Thiên hơn ba mươi tuổi đáng thương này lộ ra vẻ mặt khẩn trương, bối rối, trong lòng hắn thế nhưng có cỗ oán niệm nói không nên lời. Hắn và Lâm Mộ Thiên cũng đã trải qua rất nhiều lần rồi, trước kia hắn đều dùng sức mạnh, tuy dùng sức mạnh với hắn mà nói thật không có phong độ nhưng khi đối mặt Lâm Mộ Thiên, hắn lại không khống chế được. Vì thế, hắn nghĩ như thế nào liền làm như thế ấy.
“Như thế nào không nói? Anh có gan nói lại lần nữa tôi xem!” Nhiên Nghị không thể khống chế cảm xúc mình. Nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Lâm Mộ Thiên kia lại càng làm cho hắn có cỗ xúc động muốn đi khi dễ, hoặc là nói, hắn kỳ thật là…… chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* (*: yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn, mong họ hoàn thiện mình hơn).
Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu, ánh mắt y hồng hồng, dũng cảm nhìn về phía Nhiên Nghị. Phát hiện Nhiên Nghị đang mân môi nhìn y, trong ánh mắt của Nhiên Nghị lộ ra vài tia buồn bực, Lâm Mộ Thiên cứng rắn nói: “Tôi không muốn làm!”
Giọng Lâm Mộ Thiên không cao không thấp, nhưng giọng điệu cũng rất kiên định. Y thật sự không muốn làm, không muốn lại bị người khác nói thành rác rưởi, nói thành vô dụng, nói thành kẻ mục nát ai cũng có thể cưỡi!
Nhiên Nghị không nói lời nào mà theo dõi y, trong bọt nước mông lung, đôi mắt hắn giống như bịt kín một tầng sương mù. Bên trong có cảm xúc gì đó không rõ đang chuyển động, Lâm Mộ Thiên lại nhìn không hiểu.
Y đã nói hết mức rồi, Nhiên Nghị vẫn không chịu buông y ra, mà là kéo gần khoảng cách thân thể của hai người lại. Hạ thể của hai người dán vào chặt chẽ, Lâm Mộ Thiên rõ ràng cảm giác được vật cứng ngắc nóng rực giữa hai chân kia của Nhiên Nghị. Vật kia rất có tinh thần, như có như không đảo qua đùi, không ngừng đụng vào da thịt y, cả người Lâm Mộ Thiên đều căng chặt, nơi bị đụng tới kia có cỗ ảo giác như run lên.
“Tôi không muốn làm, cậu buông ra đi, ngày mai còn phải tìm đường ra, tôi…… Tôi không muốn liên lụy các cậu……” Lâm Mộ Thiên chỉ có thể lặp lại những lời như vậy, tay chân cùng sử dụng để phản kháng.
Nhiên Nghị dựa vào bên tai y, cắn vành tai y, còn ngậm vào trong miệng khiêu khích: “Anh thích cái phương thức làm tình ôn nhu của Thư Diệu đi, tôi cũng có thể mà, chỉ cần anh thành thật nghe lời, tôi cũng có thể đối với anh ôn nhu.”
Nhiên Nghị vừa nói xong, đã nghĩ đập nát miệng mình. Hắn từ khi nào thì vì thân thể ai đó mà để bụng qua như vậy, còn dùng giọng điệu này để Lâm Mộ Thiên mở đùi ra. Hắn cảm thấy hiện tại mình quả thực tựa như cái gã xấu xa lừa gạt xử nữ, đều do Lâm Mộ Thiên làm cho hắn biến thành như vậy (=..=). Hiện tại hắn cũng lười quản, trước giải quyết vấn đề sinh lý xong rồi nói sau.
Nhiên Nghị nói với bản thân như vậy, mình bất quá là “ham” tư vị trên thân thể Lâm Mộ Thiên mà thôi. Hơn nữa tại vùng hoang vu dã ngoại này cũng không có ai có thể để cho hắn phát tiết, hắn cũng không thể đi tìm hai gã vệ sĩ kia, hắn còn không có không tiết tháo đến loại tình trạng này. Hơn nữa Lâm Mộ Thiên trước kia cũng đã cùng hắn làm qua……
“Đại thúc à……” Nhiên Nghị đổi một kiểu xưng hô, thấp giọng gọi . Y có chút mờ mịt nhìn chằm chằm Nhiên Nghị, y nhớ rõ rất nhiều năm trước Nhiên Nghị đã từng gọi y như vậy. Y có chút hoài niệm bộ dạng này, nhưng Nhiên Nghị đơn thuần kia đều là ngụy trang ……
Bản thân Nhiên Nghị cũng biết mình là kết quả từ những cuộc đấu tranh chính trị mà ra. Hắn không có biện pháp không ngụy trang, không có biện pháp không diễn trò, loại địa phương hiểm ác kia, chỉ cần hơi chút không lưu ý sẽ có người muốn giết ngươi, cho nên ở trong chính trị, không thể không ngoan độc.
Y cảm giác được hai tay Nhiên Nghị ở bên hông y không ngừng sờ soạng, nhanh chóng trượt về phía giữa hai chân y, ngay khoảng thời gian ngắn ngủi y thất thần, chân y bị tách ra ……
“Cậu!” Lâm Mộ Thiên khẩn cấp kêu dừng, tiếng ngăn cản của y hoàn toàn không nhanh bằng động tác của Nhiên Nghị. Nhiên Nghị nâng chân y lên sau đó liền chen vào giữa hai chân y, làm cho chân y vờn quanh ở bên hông hắn. Dục vọng nóng rực bao phủ ở dưới nước của Nhiên Nghị nương dòng nước trơn cùng dịch trắng ngay trước dục vọng của mình, thuận lợi ép vào thân thể y.
Dục vọng của Nhiên Nghị nháy mắt bị con đường nóng ướt kia vây quanh, địa phương chặt chẽ lại nóng cháy kia ngậm dục vọng của hắn thực thoải mái, đầu của hắn để trên cái trán Lâm Mộ Thiên.
“Đại thúc à, dùng con đường nóng rực của anh, nhẹ nhàng kẹp chặt tôi.” Đôi môi ấm áp của Nhiên Nghị dán bên tai hơi lạnh của y, giọng nói tràn ngập *** kia ở bên tai Lâm Mộ Thiên lan tràn. ( Beta : Má ơi hai đứa này tán tỉnh nhau hot quá à * ôm tm * )
CHƯƠNG 189 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Một khắc bị tiến vào kia, song mông Lâm Mộ Thiên theo bản năng co chặt lại, dị vật tiến vào làm cho thân thể y căng thẳng. Nhiên Nghị ôm thắt lưng y, chưa dừng lại khắc nào đã bắt đầu động, nương theo dòng nước trơn giảm bớt vài phần đau đớn, lại tăng thêm vài phần lực cản. Áp lực đẩy mạnh, đong đưa kia so với bình thường mạnh gấp vài lần, làm cho nơi gắn bó giữa hai người càng chặt càng sâu dính vào nhau.
Theo động tác chuyển động của Nhiên Nghị, mặt nước gợn sóng, kịch liệt tạt vào thân thể y. Tư thế như vậy làm cho Nhiên Nghị có thể thẳng tiến vào thân thể y, dục vọng vừa lôi ra lại đẩy mạnh vào, ma sát nội vách tường của hắn đến tê dại. Hơn nữa nước lạnh xâm nhập khiến y không thích ứng, y cảm giác được dục vọng của Nhiên Nghị ở trong cơ thể y không ngừng phát triển, chống đỡ lấp đầy y, bụng y có chút trướng.
“Cậu mau buông tôi ra, bên cạnh có người…… Có người……”
Hai gã vệ sĩ kia còn ở cách đó không xa, y không muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng chật vật như thế này. Nhiên Nghị vũ nhục y quá nhiều, y không muốn lại tăng thêm một phần nào nữa.
“Đại thúc à, tôi phát hiện hình như anh chỉ biết nói một câu này, sao một chút tình thú anh cũng không hiểu.” Mỗi lúc như thế này, Nhiên Nghị đều cảm thấy Lâm Mộ Thiên biểu hiện và phản ứng khi đang làm tình thật sự là kém cỏi, duy nhất được chính là một thân thể mềm dẻo mịn màng này.
“Tôi không hiểu, vậy cậu bỏ tôi ra. Cậu tìm người khác đi, tôi không được, tôi thật sự không được.”
“Tôi cũng đi vào rồi, còn nói không được, tôi xem anh là rất có thể đi.” Nhiên Nghị dán bên tai y, giọng nói kia tràn ngập ***.
Lâm Mộ Thiên cũng thừa nhận mình ở phương tiện này rất trì độn. Y bắt lấy cái tay nâng đùi y lên của Nhiên Nghị, muốn đẩy Nhiên Nghị ra, nhưng ai biết được Nhiên Nghị gắt gao ngăn chặn y, cố ý dao động eo trên diện rộng, đem dục vọng không nhanh không chậm đỉnh vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo y.
Nhiên Nghị một bên dùng lời lẽ “đùa giỡn” y, một bên cố ý ma sát điểm mẫn cảm của y, khiến cho cả người Lâm Mộ Thiên vô lực liên tục lắc đầu, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy. Tiếng thở dốc ồ ồ của Nhiên Nghị không hề che giấu giữa hai người có vẻ dị thường rõ ràng, trong miệng đối phương thở ra hơi thở nóng rực, phun ở bên môi y.
“Anh thích tôi ở thời điểm này gọi anh là ‘chú’ sao? Hay là anh có đam mê này, cảm thấy tôi gọi anh như vậy sẽ làm anh càng thích?” Trên khuôn mặt anh tuấn kia của Nhiên Nghị lộ ra nụ cười tà tà, đáy mắt hắn bịt kín một tầng dục vọng nồng đậm.
“Không phải……” Lâm Mộ Thiên quả thực không có biện pháp cùng hắn câu thông.
“Đại thúc à, mỗi lần tôi gọi anh như vậy, anh đều sẽ kẹp chặt tôi, hút chặt tôi, tôi thấy anh rất thích đấy thôi.” Nhiên Nghị một bên nhìn bộ dáng bất lực của y, một bên đong đưa eo dùng sức đẩy mạnh, địa phương nóng cháy kia bị ngậm thật chặt.
Hắn không ngừng tiến vào thân thể mềm dẻo chặt chẽ kia, giống như muốn thế nào cũng không đủ. Địa phương mất hồn của y gắt gao ngậm vào dục vọng của hắn, cái tư vị này thật thoải mái, thật mỹ diệu, làm cho hắn tuyệt không muốn sớm đi ra chút nào.
“……” Lâm Mộ Thiên sớm đã bị khiến cho thần trí mê loạn, trong não trống rỗng, y căn bản không có nghe rõ ràng đến tột cùng Nhiên Nghị đang hỏi cái gì. Y chỉ cảm thấy đối phương không ngừng đụng vào địa phương mẫn cảm trong cơ thể y, cái cảm giác bị lấp đầy, bị tiến vào này rõ ràng giống như muốn phá hủy lý trí y, làm cho y lâm vào một mảnh trống rỗng.
Y thật tuyệt vọng……
Cái Nhiên Nghị muốn bất quá chính là ở trên người y phát tiết tính dục, tuy rằng y không muốn trở thành công cụ tiết dục của người khác nhưng trong rừng núi hoang vu này, y cảm thấy sự tồn tại của Nhiên Nghị giống như muốn làm nổi bật sự “yếu đuối” của y. Y cũng không yếu đuối, y không quyền không thế, không có lợi thế để đấu tranh, phản kháng, nhận thức sự thật đó đối với y là một loại cảm giác bất lực và đáng buồn.
Nhiên Nghị đặt y ở trong nước làm thật lâu, thẳng đến khi phát tiết xong, Nhiên Nghị mới mặc quần áo lên bờ chờ y. Y vô lực ở trong nước tẩy trừ thân thể, toàn bộ quá trình Nhiên Nghị đều đứng ở bên cạnh “thưởng thức” y. Thẳng đến khi y mặc quần áo lên bờ, Nhiên Nghị mới dẫn y đi về phía trước.
CHƯƠNG 190
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Sau khi trở lại lên bờ, y cảm thấy rất không được tự nhiên. Thân thể thật mỏi mệt, hơn nữa hai gã vệ sĩ kia của Nhiên Nghị dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá y, y liền khó chịu gấp bội, cảm giác giống như bị độc xà cắn bị thương.
Phát tiết dục vọng xong, Nhiên Nghị cũng không nói nhiều với y, càng không gọi y là “ Đại thúc” nữa, cảm xúc lập tức trở nên lãnh đạm đi rất nhiều. Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, đêm nay Lâm Mộ Thiên không có tới gần bên cạnh hắn nghỉ ngơi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Lâm Mộ Thiên bị bừng tỉnh, cùng lúc đó, phía sau có người gắt gao bịt miệng y lại, phía trước có người đè ép qua, ý đồ muốn kéo quần áo y. Trong bóng đêm, y thấy rõ ràng hai bóng đen muốn xâm phạm y chính là hai gã vệ sĩ của Nhiên Nghị.
“Ưm ưm……” Lâm Mộ Thiên dùng hết toàn lực giãy dụa.
Nhiên Nghị đang ở ngay cách đó không xa, ngủ đưa lưng về phía bọn họ, hai gã vệ sĩ kia áp chế Lâm Mộ Thiên không cho y lộn xộn.
“Mày muốn thiếu gia tới cứu mày à?” Một gã vệ sĩ trong đó hỏi y.
“Đừng vọng tưởng, thiếu gia nhà chúng ta cũng sống không được lâu, hắn làm sao còn có tâm tình cứu mày.” Một gã vệ sĩ khác trêu chọc y.
Hai gã vệ sĩ này rốt cuộc có ý gì? Lâm Mộ Thiên cảm thấy biểu tình tươi cười của hai người trước mắt này phi thường cổ quái, y có cỗ dự cảm không tốt nảy lên trong lòng.
‘Thiếu gia’ trong miệng bọn họ chẳng phải là Nhiên Nghị sao, nhưng sao nghe vào lại cảm thấy giọng điệu của bọn họ thật châm chọc.
“Để chúng ta chơi mày trước, sau đó sẽ chậm rãi thu thập hắn……”
Gã vệ sĩ kia nói chưa hết câu đã bị một lực thình lình đá ngã trên mặt đất, hai gã vệ sĩ không kịp phòng ngự, bị đá sấp xuống.
Không biết Nhiên Nghị đã tỉnh lại tự khi nào, hắn đứng ở trước mặt họ từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm kia nhìn chằm chằm hai gã vệ sĩ. Lúc này, khóe miệng của hắn lộ ra một tia cười lạnh.
“Còn tưởng rằng các người có thể chờ thêm vài ngày nữa mới ra tay, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bắt đầu tâm động. Muốn đối phó ta ? Cũng không dễ dàng như vậy!” Nhiên Nghị cười lạnh, ánh mắt như lưỡi đao khiến cho người ta sợ hãi. Hắn kéo Lâm Mộ Thiên về bên cạnh, động tác của hắn cực nhanh khiến cho người ta cứng lưỡi.
Lâm Mộ Thiên có chút không rõ tình trạng hiện tại, y kinh ngạc phát hiện thân thủ của Nhiên Nghị, so với trong tưởng tượng của y tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cứ như vậy dễ dàng đánh đổ hai người đàn ông cao lớn. Nhưng ở thời khắc này y cũng không thể xen mồm hỏi nhiều, chỉ có thể lựa chọn thành thật đứng ở phía sau Nhiên Nghị.
Hai gã vệ sĩ kia giãy dụa từ dưới đất đứng lên, hướng Nhiên Nghị đánh tới. Chưa được vài ba cái lại bị Nhiên Nghị đánh ngã, Nhiên Nghị vẻ mặt tàn khốc cười lạnh, dẫm nát hai gã vệ sĩ dưới chân.
“Nói, ai phái các người tới?” Nhiên Nghị mắt lạnh coi rẻ người đang thống khổ giãy dụa dưới chân. Một khắc như vậy khiến cho Lâm Mộ Thiên đứng bên cạnh cảm thấy hắn cực kỳ giống Tu La khát máu.
“Thanh thiếu gia muốn mày chết……”
“Thì ra là con ma bệnh kia, cũng khó trách hắn muốn tao chết, địa bàn của hắn trước đó không lâu mới bị tao bắt .” Nhiên Nghị cười lạnh, tăng thêm độ mạnh dưới chân : “Cùng cục chính trị đối nghịch, cũng không có kết cục tốt.”
Mỗi một câu, mỗi một chữ từ trong miệng Nhiên Nghị nói ra đều lộ ra lãnh ý làm cho người ta không rét mà run.
Lúc này Nhiên Nghị tựa hồ mới nhớ tới phía sau còn đứng một Lâm Mộ Thiên, Nhiên Nghị quay đầu lại nhìn về phía y, chậm rãi ra lệnh : “Anh đi tới thác nước phía trước chờ tôi, anh đứng ở chỗ này cũng chỉ làm vướng chân vướng tay.”
“……” Lâm Mộ Thiên hiện tại có chút sững sờ, ánh mắt kia của Nhiên Nghị trong đêm tối lộ ra âm quang u lãnh thâm trầm. Ánh mắt trong trẻo lại lạnh lùng, cực kỳ giống như con sói hoang ẩn núp ở trong bóng cây.
“Tôi bảo anh đi mau, nghe không hiểu sao?”
Lâm Mộ Thiên bị lời nói của hắn làm sợ tới mức liên tục lui về phía sau. Y không biết Nhiên Nghị muốn làm cái gì nhưng áp lực trong không khí làm y cảm thấy tim sắp ngừng đập, cái cảm giác đáng sợ này lan tràn khắp toàn thân. Y không có biện pháp nhìn Nhiên Nghị chà đạp, tra tấn, bức cung hai gã vệ sĩ kia, hai chân y như nhũn ra xoay người đi về phía trước. Y đi rất nhanh, rất gấp.
HẾT CHƯƠNG 190