CHƯƠNG 131
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nam nhân giận dỗi, hắn liền xem như không biết, chỉ cần mỗi ngày nam nhân đúng giờ về nhà thì tốt rồi. Nhưng từng ngày qua lâu như vậy, Lâm Việt thật sự chịu không nổi, hắn chịu không nổi nam nhân bỏ mặc hắn.
Hôm nay, nam nhân tan tầm rất sớm nên đã trở về nhà, hắn rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “ Anh đang ép em kết hôn sao?”
“……”
“ Anh nói ‘phải’ thì em sẽ dựa theo ý của anh mà làm, anh nói ‘ không phải’ vậy anh coi như em chưa hỏi qua.” Lâm Việt ngồi xuống bên cạnh nam nhân, nam nhân liền đứng dậy đi rót nước. Gần đây hắn luôn cảm thấy nam nhân giống như cố ý hoặc vô tình giữ khoảng cách với hắn.
“……” Nam nhân tiếp tục rót nước, không đáp lời hắn.
Lâm Việt mặc áo ngủ không cam lòng đuổi theo qua, hắn đi đến phía sau nam nhân, hai tay vây quanh thắt lưng nam nhân, cái cằm tinh xảo để ở đầu vai y. Nam nhân bị động tác thân mật thình lình của hắn làm sợ tới mức tay run lên một cái.
“Em bảo anh nói một chữ, mà khó như vậy sao?” giọng Lâm Việt rất thấp, rất nhẹ, thật bất đắc dĩ.
Yêu cầu của hắn không cao, chỉ là muốn nam nhân nói “ không” mà thôi. Hắn hy vọng đạt được sự tán thành của nam nhân, nhưng nam nhân thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, hắn chưa từng gặp qua tình huống khó giải quyết như vậy. Hắn chưa từng theo đuổi ai, lần này không giống. Lần này người này là anh ruột của hắn, lại còn là một nam nhân.
Hắn không xác định mình có năng lực bắt lấy người này hay không……
Động tác nam nhân ngừng lại, vẻ mặt phức tạp dừng ở ly nước, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Đôi tay ôm thắt lưng nam nhân của Lâm Việt chậm rãi cởi bỏ cúc áo trước ngực nam nhân.
Chuyện xảy ra kế tiếp, căn bản không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Sau khi “ làm ” xong, nam nhân vẫn không nói lời nào, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, không có khí lực nói gì. Thân thể trần trụi của Lâm Việt tựa vào bên giường, có chút đăm chiêu nhìn sườn mặt nam nhân, mái tóc đen dán ở trên mặt y, bộ dạng nam nhân có vẻ hơi tiều tụy.
Vẫn không muốn nói sao?
Lâm Việt mặt không thay đổi hút thuốc, từng đợt từng đợt khói nhẹ lượn lờ che lấp khuôn mặt hắn. Hắn đẩy bả vai nam nhân, nam nhân xê dịch sang bên cạnh, hắn bất đắc dĩ cúi người xuống ôm lấy bả vai y. Hắn gần gũi mặt đối mặt với nam nhân, mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí.
Nam nhân không thích mùi này, thân thể y hơi dịch về phía sau lại bị Lâm Việt ôm thật chặt. Lâm Việt ném thuốc lá xuống, cằm để ở đầu vai nam nhân, hướng tới mặt y nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Hô hấp ấm áp xen lẫn hơi thở thuốc lá thản nhiên kích thích thần kinh y, phát hiện nam nhân nhíu mày, hắn cười khẽ.
Ngón tay hắn xoa giữa chân mày nam nhân, tinh tế ma sát: “Thì ra em ở trong lòng anh, không là gì cả.” Giọng nói kia nghe vào có chút tự giễu.
Nam nhân nghe được lí do thoái thác của Lâm Việt, chậm rãi mở to mắt nhìn hắn. Trong mắt Lâm Việt có chút ướt át, tràn ra ánh sáng phức tạp, nam nhân vươn tay đẩy cái tay đang vuốt ve ngực y của Lâm Việt ra.
“ Cậu là em của tôi.” Nam nhân rốt cục mở miệng, “ Cậu là em của tôi.” Giọng y khàn khàn, tiếng nói phập phồng không quá ổn định.
“ Vậy thì thế nào?” Lâm Việt hỏi lại.
Như vậy là không đúng ……
Nam nhân không mặt mũi tiếp tục nói nữa, rũ mắt xuống, biểu tình có chút ẩn nhẫn, lại có chút thống khổ, thậm chí còn mang theo giống như sám hối và áy náy. Lâm Việt nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình như vậy, trong lòng hắn co thắt một chút, thực khó chịu.
“ Anh muốn dùng loại phương pháp này bức em buông tha cho anh? Đúng hay không?” Lâm Việt nắm chặt cổ tay nam nhân, hắn xoay người đặt ở trên thân y, da thịt hai người kề sát, hô hấp cũng tới gần.
“……” Đúng vậy……
CHƯƠNG 132 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nam nhân không thể nghĩ ra biện pháp nào, như vậy mọi người sẽ rất thống khổ, như vậy không bằng khiến cho Lâm Việt buông tha, huống chi ngày đó Lâm Việt cùng An Lâm…… Đây cũng chứng tỏ Lâm Việt vẫn thích nữ nhân, hơn nữa hắn thế nhưng mang An Lâm về nhà, chừng này cũng đã thuyết minh người phụ nữ kia rất đặc biệt.
“Em sẽ không buông tha.” Lâm Việt trả lời rất khẳng định.
“……” Nam nhân không thể làm gì.
Lâm Việt phát hiện ánh mắt nam nhân trở nên bối rối, hắn không tự chủ được hỏi nam nhân: “Có phải anh đang ghen không ? Có phải vì em mang người đàn bà kia trở về cho nên anh mới chiến tranh lạnh với em, có hay không?” Hắn ôm chặt thân thể di động của nam nhân, hắn biết nam nhân rất bất an, hắn có thể cảm giác được nhịp tim đập hoảng loạn giờ phút này của y.
Nam nhân bị hắn ôm, áo ngủ bị xốc lên, thực quả trước ngực bị ngậm vào. Nam nhân muốn đẩy đầu Lâm Việt ra lại bị Lâm Việt áp đảo ở trên giường, không có biện pháp di động.
Hai chân nam nhân bị nâng lên, bí huyệt ửng đỏ bại lộ ở trong không khí. Địa phương kia trước đó không lâu mới bị Lâm Việt tiến vào, còn chưa hoàn toàn khép kín, lúc mở lúc đóng, xung quanh nếp nhăn có chút sưng đỏ.
“Tôi là anh cậu, Lâm Việt, cậu không cần tiếp tục sai nữa.”
Lâm Việt lắc đầu: “Em mặc kệ.”
“Lâm Việt……” Nam nhân thật sự vô lực, y không thể thuyết phục em mình, cũng vô pháp làm một người anh xứng chức.
“Em muốn anh, em muốn anh nhìn em tiến vào thân thể của anh. Anh xem, em cắm vào như vậy, thì chúng ta cùng một chỗ.” dục vọng Lâm Việt chậm rãi đưa vào thân thể nam nhân, nóng rực cùng nóng rực va chạm tạo ra khoái cảm khiến người ta hít thở không thông.
Lâm Việt nâng cái mông nam nhân lên, làm cho eo y lơ lửng ở không trung. Tư thế như vậy có thể làm cho nam nhân thấy rõ vật tráng kiện kia của Lâm Việt đẩy mạnh vào trong cơ thể y. Dục vọng to lớn ở trong thân thể y ra ra vào vào xen lẫn với chất lỏng màu trắng, nhìn qua *** lại *** mỹ khiến người ta chịu không nổi.
“ Anh hai, em sẽ không buông anh ra.”
“……”
“Cho dù anh muốn em kết hôn, anh muốn em cùng người đàn bà khác sinh son, em cũng sẽ không buông tha anh.”
“ …… ” Này lại là cái gì, người bình thường muốn sống cuộc sống của người bình thường khó thế sao.
Lâm Việt ôm chặt nam nhân, trọng lực tiến vào thân thể y. Tần suất co rút kia càng lúc càng nhanh, ma sát chỗ mẫn cảm trong cơ thể nam nhân, hắn nhắm mắt lại dùng sức mút cổ nam nhân, lưu lại một ấn ký hồng hồng bắt mắt. Người này là của hắn, hắn muốn tất cả dấu hiệu trên người y đều là của hắn.
Nghe được tiếng rên rỉ run run của nam nhân, hắn tiến lên nhanh hơn, lửa nóng đang lan tràn, từng đợt sóng đánh sâu vào làm cho người ta không thể chống lại. Thẳng đến khi hai người đồng thời bắn ra nhiệt dịch, tay Lâm Việt ôm nam nhân một khắc cũng không buông ra. Hắn mặt đối mặt, môi đối môi dựa vào nam nhân, nhẹ nhàng hô hấp.
Qua một lúc sau, Lâm Việt mới chậm rãi mở miệng: “ Anh hai, xin lỗi, là lỗi của em. Ngày đó thật sự là em uống hơi nhiều, hơn nữa khi đó anh lại không có mặt. Anh biết dục vọng của nam nhân rất khó khống chế mà, ngày đó em nói cùng với An Lâm kết hôn cũng vì giận mới nói vậy. Em muốn biết địa vị của mình ở trong lòng anh, nhưng anh lại chẳng hề để ý.”
Lâm Việt rất khó khăn để vượt qua, hắn biết nam nhân muốn hắn tìm một nữ nhân kết hôn, như vậy có thể buông tha cho y, nhưng hắn buông không ra nam nhân ngốc này, còn biện pháp nào đâu, thật sự là nghiệt duyên!
“ Anh hai, em sai rồi, em thật sự sai rồi.”
Giọng nói đến từ đáy lòng Lâm Việt làm cho nam nhân ngây ngẩn cả người, có chút trở tay không kịp.
Lần đầu tiên nam nhân nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Việt, khổ sở, bất đắc dĩ, vô lực…… Đủ loại cảm xúc phức tạp rối rắm cùng một chỗ, dường như đụng đến trái tim nam nhân, làm cho ngực y nặng trịch, có cái gì đó áp chế khó chịu đến mức thở không nổi.
——
CHƯƠNG 133
Edit : Đa mộng
Beta : Trangki
“……” trong lòng nam nhân cũng có chút cảm xúc khó chịu. tuy rằng tính cách An Lâm không ổn nhưng khuôn mặt và dáng người đều là nhất đẳng nhất bổng, hơn nữa lại là nhân vật lớn trong giới giải trí, nam nhân nhìn thấy đều sẽ thích đi.
“Lần sau em sẽ không vậy nữa, anh không cần giận.” Lâm Việt tựa hồ đang sám hối, hắn cơ hồ dán sát lên môi nam nhân mà nói, này xem như là thỉnh cầu của Lâm Việt. Ngày hôm sau, Lâm Việt an phận thủ thường, cẩn thận chiếu cố nam nhân, không có khiến cho y thương tâm nữa. Chiều nào hắn tan ca cũng đều đúng giờ về nhà, không đi gặp mấy bạn gái trước kia, cũng không đi ra ngoài xã giao với mấy ngôi sao nữ.
Người phụ nữ An Lâm kia gọi điện thoại đến nhà mấy lần đều đúng lúc nam nhân nghe máy. Nam nhân vẫn rât lễ phép nói với đối phương Lâm Việt không có ở nhà, người phụ nữ kia thì một mực không tin nhưng nam nhân cũng vô tâm dây dưa với cô. Không lâu sau thì Lâm Việt biết chuyện này, hắn rất giận dữ, lo lắng người phụ nữ kia gây ảnh hưởng đến tình cảm của hắn với nam nhân, khiến cho tình cảm rất khó “ chữa lành ”
Bởi vì sau sự kiện kia, nam nhân nhân đã cùng hắn trao đổi nhiều hơn một ít, điều này làm cho Lâm Việt rất vui vẻ, chỉ cần rảnh rỗi hắn liền mang nam nhân đi ra ngoài hóng gió. Hắn biết nam nhân không thích xã giao nên cũng không đi đến mấy địa phương xa xỉ vì có thể gặp người quen. Nam nhân thích đến những nơi im lặng hắn liền đáp ứng, giữa hai người giống như hình thành sự ăn ý nào đó.
***
Trong khoảng thời gian này nam nhân cũng chú ý tin tức, Thư Diệu và Nhiên Nghị vẫn thường xuyên lộ diện trên TV. Mỗi khi nhìn thấy Thư Diệu xuất hiện ở trên màn hình, nam nhân đều hết sức chăm chú xem, nhưng mỗi khi thân ảnh Nhiên Nghị xuất hiện ở trên TV, nam nhân sẽ bảo Lâm Việt chuyển kênh.
Lâm Việt cũng phát hiện nam nhân tựa hồ đối với Nhiên Nghị rất sợ hãi, nhưng hắn lại lo lắng nam nhân đối với Thư Diệu có quá nhiều hảo cảm. Chính Lâm Việt cũng rất rõ mình là một người có dục vọng độc chiếm rất mạnh, nam nhân là của hắn, cùng Thư Diệu “ chia xẻ” nam nhân là nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi. Thế nhưng hắn vẫn âm thầm hy vọng, tâm nam nhân nghiêng về bên này của hắn. Như vậy trong lòng hắn còn dễ chịu một chút, ít nhất còn có tình yêu nuôi dưỡng.
Thế nhưng thái độ của nam nhân đối với hắn và đối với những người khác không có gì khác nhau, ngoại trừ việc nam nhân có thể làm tình với hắn ra, hắn nhìn không ra có gì khác.
Lâm Việt tựa vào bên giường ngưng thần nghĩ xem về sau hắn sẽ ở cùng nam nhân như thế nào, mà nam nhân cũng phát hiện gần đây Lâm Việt luôn thất thần, lúc nào cùng hắn một chỗ cũng luôn suy nghĩ vấn đề nào đó. Y cũng không biết đến tột cùng Lâm Việt suy nghĩ cái gì mà lại nhập thần đến như vậy, y cũng không hỏi nhiều, nhưng biểu hiện trong khoảng thời gian này của Lâm Việt, nam nhân vẫn đều xem ở trong mắt. Tuy bình thường y không nói, nhưng trong lòng nam nhân vẫn hiểu được.
Buổi tối khi ngủ, Lâm Việt luôn ôm nam nhân thật chặt, giống như lo lắng nam nhân sẽ biến mất không thấy đâu.
Sau đó, cả cuối tuần, nam nhân đi chỗ nào, Lâm Việt cũng đi theo chỗ đó. Hắn tham dự các buổi ra mắt những hãng phim lớn, mà ngay cả nam nhân đi quay quảng cáo, hắn cũng thường xuyên đến xem.
“Ông chủ lại tới nữa, hắn đối với Lâm Mộ Thiên thật tốt, đã bỏ tiền ra nâng đỡ lại tự mình đến tận nơi xem, nếu Lâm Mộ Thiên là phụ nữ, kia ha ha a…… (=..=)”
“ Cậu xem, anh chàng đẹp trai bên cạnh ông chủ rất dễ nhìn lại quen mắt, trời ạ, kia không phải Thư Diệu sao!”
“Tớ năm đó là fan trung thành của Thư Diệu đó! Giờ anh ấy chuyển sang thương giới, cũng trở nên càng có mị lực, so với trước kia ôn nhu hơn rất nhiều ~~!” nhân viên đạo cụ trong đoàn phim tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, nhân vật chính vẫn không ai khác ngoài ông chủ Lâm.
“ Cắt ! OK!” Đạo diễn ở bên cạnh cao hứng hô kết thúc công việc, quay xong một cảnh cuối cùng nên mọi người đều thoải mái, nam nhân cũng giống như được giải thoát, nhưng điều khiến cho y cảm thấy bất đắc dĩ chính là nữ diễn viên chính An Lâm ở thượng bộ, thì trong bộ này cũng là nữ chính, lần này lại cùng diễn với An Lâm, mà nam nhân cũng nhận thấy được An Lâm đối với y rất bất mãn.
CHƯƠNG 134
Edit ; Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên đưa kịch bản cho trợ lý, y vừa ngẩng đầu thì thấy Lâm Việt và Thư Diệu đi vào trường quay. Hai người kia một trước một sau đi về phía y, nam nhân nhìn thấy Thư Diệu thì liền trở nên rất tinh thần. Đã một đoạn thời gian rồi y không gặp Thư Diệu, bất quá cũng chỉ là mỗi ngày nói điện thoại, nên khi nhìn thấy người thật cũng khó tránh khỏi hơi chút kích động, thậm chí quên mất còn có sự tồn tại của Lâm Việt.
“Mộ Thiên, tôi tới đón anh kết thúc công việc, ba tôi nói gọi anh đến nhà ăn cơm, đã lâu ông không gặp anh rồi nên muốn tâm sự.” Thư Diệu cười ôn nhu, đôi mắt đen láy lóe ánh sáng nhu hòa.
“Được, vậy cậu chờ tôi thu dọn một chút.” Nam nhân gật đầu đáp ứng, phát hiện bên cạnh còn Lâm Việt đang đứng, sắc mặt không tốt lắm.
Lâm Việt cũng không mở miệng ngăn cản nam nhân, chỉ là dùng ánh mắt hỏi nam nhân có thật sự muốn đi hay không, hắn hy vọng nam nhân nói “không”.
Nam nhân muốn nói gì đó, lại bị Thư Diệu cắt ngang. Thư Diệu có hảo ý nhìn về phía Lâm Việt, cũng hào phóng mời: “Nhiều người càng náo nhiệt, cậu cũng cùng đi đi.” Hắn cười thắng lợi, nhưng nhìn ở trong mắt Lâm Việt lại như là đang thị uy.
Lâm Việt hờn dỗi không muốn đi. Đang chuẩn bị xoay người đi lại bị nam nhân bắt lấy, chỉ nghe nam nhân yếu ớt nhỏ giọng nói: “ Cậu cũng cùng đi đi.”
“Được, vậy đi chơi tốt lắm.” Lần này Lâm Việt rất rõ ràng đáp ứng, vì là nam nhân nói nên hắn vốn không có ý kiến. Nếu đổi thành Thư Diệu cho dù là dập đầu cầu xin hắn đi, hắn cũng không đi, hừ. (=.,= ko ai cầu ca đâu mà chảnh)
“Cái này mới đúng chứ, mọi người hòa thuận mới là tốt nhất.” Thư Diệu vừa nói như vậy, nam nhân và Lâm Việt đều giật mình một cái, ai cũng không có nói chen vào.
Ba người đi vào Thư gia sau đó gặp được bác Thư nhiệt tình, khi ăn cơm chỉ có Lâm Việt ở bên cạnh trầm mặc không nói gì, ba người khác còn lại nói nói cười cười, tựa như người một nhà. Điều này làm cho Lâm Việt cảm thấy có chút không thể hòa nhập, thậm chí còn có chút cảm giác bị vứt bỏ chết tiệt.
“Để làm chi mà lãnh khốc như vậy, cả tối cũng không nói chuyện, anh cậu nhìn sẽ mất hứng.” lúc Thư Diệu rót rượu cho Lâm Việt, huých Lâm Việt một cái, hắn cười cười dặn dò Lâm Việt.
Thư Diệu cũng không phải là ngu ngốc, hắn biết Lâm Việt và nam nhân là quan hệ anh em, chuyện này mới đầu hắn khó có thể tiếp nhận, vì như vậy Lâm Việt sẽ có ưu thế hơn so với hắn. Hắn đã tìm thám tử tư nhờ tra xét sau đó mới biết được, bất quá đoạn thời gian trước khi cùng Lâm Việt trao đổi, Lâm Việt cũng hào phóng thừa nhận mình và nam nhân là quan hệ anh em.
“ Cậu đương nhiên cao hứng.” Lâm Việt cũng chưa cho Thư Diệu nét mặt hoà nhã. Thư Diệu đến là hiền hòa, hắn cũng không để ý mấy cái này, hắn chỉ cần tâm tình nam nhân tốt, nam nhân cao hứng là được rồi. Còn những cái khác, hắn không có tâm tư đi quản nhiều như vậy.
Trên bàn cơm không khí vẫn hòa hợp, Lâm Việt cũng có câu đáp câu không với bác trai vài câu. Sau khi cơm nước xong Lâm Việt vốn muốn cùng nam nhân đi trước, nhưng ba Thư Diệu không cho, muốn cùng với nam nhân câu cá tâm sự.
Lâm Việt buồn cả đêm, tâm tình phi thường không tốt, Thư Diệu mời hắn đến sau hoa viên uống trà. Vì chờ nam nhân câu cá, nói chuyện phiếm, hắn đành phải không yên lòng rời đi.
Cả một đêm Thư Diệu đều nghe Lâm Việt thở dài, hắn chưa từng gặp qua cái dạng này của Lâm Việt, cũng không nghĩ tới Lâm Việt còn có thể vì tình mà khốn khổ, thật sự là đáng ngạc nhiên .
“Tôi nói cậu đúng là xứng đáng.” Thư Diệu nhịn không được chỉ trích hắn hai câu, “Lúc cậu làm ngôi sao, mấy ngôi sao nữ còn chưa chơi đủ sao? Tự mình bôi đen mặt mình.”
Lâm Việt tựa ở trên ghế, tiếp nhận thuốc lá Thư Diệu đưa qua, châm ở trên miệng. Ánh sáng bật lửa lập lòe nhuộm đẫm gương mặt tuấn mỹ của hắn, kỳ thật Lâm Việt thuộc loại diện mạo thanh tú, khuôn mặt kia hoàn toàn có thể xưng là tinh xảo, so với nữ nhân bộ dạng còn đẹp hơn. Mái tóc nâu mềm phấp phới trong gió.
“Kỳ thật quan hệ giữa tôi và cậu cũng không phải quá tốt, lúc trước tôi vì muốn nuốt công ty của cậu, cậu đã không có biện pháp tranh với tôi. Nhưng Nhiên Nghị lại đột nhiên trở về, hắn lựa chọn giúp cậu, bằng địa vị của hắn ở giới chính trị, tôi không động được vào hắn cho nên mới buông tha việc thu mua.” Lâm Việt tựa vào trên ghế, động tác tao nhã rút một ngụm thuốc.
Chương 135
Edit : Đa mộng
Beta : Trangki
“Tôi biết việc cậu đáp ứng cùng tôi chiếu cố Mộ Thiên, kỳ thật là vì cậu không nắm chắc Mộ Thiên rốt cuộc có thích cậu hay không ? Cậu cảm thấy người anh ấy thích là tôi, nhưng cậu lại không muốn buông anh ấy ra.” Thư Diệu nở nụ cười, trong nụ cười kia lộ ra một cỗ thắng lợi làm cho Lâm Việt khó chịu.
Lâm Việt cười vài tiếng: “ Cậu còn dám nói, lúc đó chẳng phải cậu cũng nghĩ như vậy sao?”
Thư Diệu nhẹ nhàng mà nhíu mày, hắn xác thực cũng đã nghĩ như vậy, nếu không bọn họ ai cũng không thể chiếm được. Nếu phải mất đi, còn không bằng có thể nắm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
“Tôi đây là hảo tâm nói cho cậu biết, nếu Mộ Thiên giận, anh ấy muốn đá cậu knockout, tôi cũng không có biện pháp. Trong lòng anh ấy nếu không chứa được cậu, đến lúc đó tôi cũng sẽ không giúp đỡ cậu.” Thư Diệu nhấp một miệng trà, hai mắt đen láy xinh đẹp lại có thần.
Lâm Việt dập tắt thuốc lá trong tay, đứng lên rồi chậm rãi đi tới phòng khách, đã đến lúc đi đón nam nhân ngốc kia về nhà rồi. Thư Diệu cũng đi theo mà không có ngăn cản Lâm Việt. Trước khi đi, Thư Diệu còn nhiệt tình đưa ra lời mời lần sau, nam nhân đương nhiên gật đầu đáp ứng. Đêm nay trải qua phi thường hòa thuận, nam nhân rất thích loại cảm giác im lặng hài hòa này.
Rốt cục về đến nhà, Lâm Việt buồn cả đêm, vừa mới tiến vào phòng liền ôm Lâm Mộ Thiên vừa hôn lại vừa cắn, hôn đến nỗi môi nam nhân run lên. Thế nhưng hắn không chịu buông nam nhân ra, nhưng vì có cảm giác nam nhân đang kháng cự nên làm một “ người em” tốt, hắn đành phải buông y ra. Sau đó hắn chỉ đơn thuần ôm nam nhân ngủ, trước khi ngủ còn săn sóc pha sữa cho nam nhân.
“Uống đi.” Hắn bưng một ly sữa nóng tới, ôm nam nhân trong lòng. Hai người đều vừa tắm rửa xong, tóc còn hơi ươn ướt, áo ngủ tơ tằm dưới ánh đèn mờ nhạt tản ra ánh sáng hoa mỹ nhu hòa.
“Nóng……” Nam nhân bị Lâm Việt ôm, nhỏ giọng trả lời, “Chờ nguội lại uống.”
Lâm Việt tự mình uống một ngụm sữa nóng hầm hập, hương vị cũng không tệ lắm. Trên miệng hắn dính bọt sữa, nam nhân rút khăn giấy ra đưa cho hắn, hắn bắt lấy tay nam nhân, ha ha nở nụ cười : “ Anh lau cho em đi.” Nói xong hắn liền tiến mặt qua.
Tay nam nhân khựng lại hai giây rồi vẫn nhẹ nhàng lau bọt sữa trên mặt Lâm Việt. Nam nhân cố ý lảng tránh ánh mắt Lâm Việt, y biết Lâm Việt đang nhìn y, điều này khiến trong lòng y rất khẩn trương.
Nam nhân lo lắng Lâm Việt quấy rối liền nhẹ nhàng yêu cầu: “ Em vẫn nên đưa sữa cho anh là được rồi……”
“Không cần anh động thủ, em có thể bón cho anh uống mà.” Lâm Việt bắt lấy tay nam nhân, lần này khiến cho y bất đắc dĩ phải nhìn thẳng vào Lâm Việt. Đôi mắt sáng ngời lại ôn nhu của đối phương làm cho nam nhân hơi trố mắt, rơi vào đường cùng, nam nhân đành phải gật đầu.
Nam nhân còn chưa phản ứng kịp thì đã bị một vật thể mềm mại ngăn chặn đôi môi. Tiếp theo một cỗ chất lỏng nong nóng chảy vào trong miệng y, thơm thơm ngon ngọt lại dịu êm _ chính là sữa tươi ngon miệng nóng hổi.
Lâm Việt nói bón, là dùng miệng để bón……
Nam nhân cảm thấy giống như mình bị lừa.
Không còn cách nào, y chỉ có thể cực lực nuốt, không cho sữa tràn ra khỏi khoang miệng. Nam nhân bị hôn khiến cho trở tay không kịp nên trên mặt y bịt kín một tầng đỏ ửng, ngoài tiếng hít thở và tiếng *** mỹ phát ra khi đầu lưỡi của cả hai giao quấn thì cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng cực lực nuốt sữa “ừng ực ừng ực” của nam nhân.
HẾT CHƯƠNG 135