Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 146 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Đau quá đau quá!

Luật động vô tình kia đối với nam nhân mà nói là một loại dày vò tàn khốc, nhưng đối với Nhiên Nghị mà nói lại là một loại hưởng thụ!

Thân thể nam nhân run run, cả người vô lực không có khí lực giãy dụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiên Nghị đặt ở trên người, tàn khốc tiến vào. Cự trụ cực nóng kia giống như muốn phá nát y, tàn nhẫn va chạm thân thể y, tự do ra vào ở bí huyệt của y. Nam nhân sắc mặt thống khổ nhìn người đang thi bạo với mình, trong mắt nam nhân tràn ngập thống khổ cùng bất đắc dĩ.

Nhiên Nghị nhìn đến loại ánh mắt này của nam nhân thì trong lòng thầm mắng y hạ lưu, bị hắn thượng cư nhiên còn có thể dùng loại ánh mắt ướt mềm này nhìn hắn, hắn thật sự bội phục năng lực câu dẫn người của nam nhân này. Nghĩ đến Thư Diệu có thể vì cái dạng này mà luyến tiếc y, sắc mặt Nhiên Nghị liền trầm xuống, nam nhân cũng lập tức sợ hãi rụt thân thể lại.

“Rác rưởi, mày chính là dùng loại thủ đoạn này làm cho Thư Diệu đối với mày một mực khăng khăng phải không? Đáng tiếc chiêu này đối với tao vô dụng.” Nhiên Nghị cười lạnh làm trọng thương nam nhân, hắn vén áo nam nhân lên, làm cho da thịt của nam nhân loã lồ ở trước mắt hắn, da thịt màu mật ong dưới ngọn đèn toát ra sắc thái câu hồn.

Đáng tiếc, Nhiên Nghị mới không đi để ý tới mấy điều này, điều hắn muốn chính là đơn thuần phát tiết, nội vách tường nóng rực trong cơ thể của nam nhân bao vây lấy dục vọng xung huyết của hắn, cái loại tư vị này làm cho hắn cảm thấy phi thường thỏa mãn. Hơn nữa trong thân thể nam nhân thật mềm thật nóng, đã thế so với nữ nhân còn chặt hơn, ngậm lấy hắn thật thoải mái, hắn không nghĩ bỏ qua nam nhân nhanh như vậy.

“Không cần……” Nam nhân mở miệng cầu xin tha thứ, “ Cậu dừng lại…… Dừng lại……” Răng nanh của nam nhân đang run lên, Nhiên Nghị nặng nề mà đỉnh vào thân thể y, cảm giác hạ thể một mảnh nóng ướt, nhớp nháp.

Nam nhân vô lực giãy dụa, y chỉ có thể cầu xin tha thứ, nơi này là nơi công cộng, tùy thời đều sẽ có người tiến vào, đến lúc đó bị nhìn thấy…… Đấy cũng không phải chuyện nam nhân muốn xảy ra.

“Thân thể của mày đúng là so với đàn bà còn *** đãng hơn, một mặt mày giả thanh cao, giả vờ kêu ‘Không muốn, không muốn!’, nhưng phía dưới của mày lại gắt gao ngậm tao!” Nhiên Nghị cúi thân xuống, dán ở bên tai nam nhân cười nhạo nam nhân trơ trẽn, “Muốn nhìn xem bộ dáng *** đãng hiện tại của mày hay không? Hả ?”

Hắn một bên “ hỏi ” ý kiến nam nhân, một bên dùng sức va chạm thân thể nam nhân, khiến cho nam nhân phát ra tiếng nghẹn ngào yếu ớt. Nhìn thấy bộ dáng nam nhân muốn khóc, trong lòng Nhiên Nghị thoải mái nói không nên lời, hắn sẽ hảo hảo dạy dỗ nam nhân Lâm Mộ Thiên không nghe lời này một chút, dám đem lời hắn nói trở thành vô nghĩa!

Hắn cũng không lo lắng sẽ có người đi vào bởi vì vừa rồi lúc hắn vào nhà vệ sinh đã cho đứa bé đứng trông cửa mấy nghìn tiền boa để nó trông giữ. Hơn nữa trước khi hắn đi vào đã giới thiệu một bác trai mà hắn tình cờ gặp cho Thư Diệu, mà bác trai đó lại có hứng thú với lĩnh vực phát triển mới của Thư Diệu, cho nên hai người nói chuyện với nhau, căn bản sẽ không có ai tiến vào quấy rầy hắn.

“Không cần…… Dừng…… Mau…… Buông……” Nam nhân bị đỉnh liên tục kêu ai ai, ngay cả nói chuyện cũng chỉ có thể đứt quãng, dục vọng nóng cháy kia xâm nhập, cường lực đánh sâu vào thân thể y.

Thân thể thật vô lực, ý thức không ngừng trầm xuống, nam nhân phát ra tiếng khó nhịn như đang khóc. Y nghiêng đầu cố ý tránh đi tầm mắt cười nhạo của Nhiên Nghị, nam nhân mất đi năng lực phản kháng, ngoại trừ nhận, cũng chỉ có thể nhẫn nại. Y hy vọng Nhiên Nghị có thể chấm dứt sớm một chút, bởi vì Thư Diệu còn ở bên ngoài chờ, y không muốn để cho Thư Diệu nhìn thấy bộ dáng chật vật của y.

“Còn dám nói mày không *** đãng? Không *** đãng may lại bảo tao ‘Đừng có ngừng’, ‘Nhanh nữa’ sao?” Nhiên Nghị cố ý vặn vẹo ý tứ của nam nhân, nhìn thấy biểu tình nam nhân nhẫn nại chịu đựng, trong lòng hắn lại càng lúc càng cao hứng.

Nam nhân bị tiến vào ở mọi góc độ lại không thể nói chuyện, lưỡi dao bằng thịt kia giống như muốn chém nát y. Đây sao giống đang làm tình chứ, căn bản chính là một loại khổ hình!

“Rất thích, đúng không?” Nhiên Nghị nắm bắt nhũ tiêm của nam nhân, cười nhạo nam nhân *** đãng, “ Mày xem mày đi, đã thích muốn khóc.” Hắn ác ý nhéo nhéo dục vọng hơi hơi ngẩng đầu dưới thân của nam nhân, ngay trước dục vọng của nam nhân có chất lỏng trong suốt không ngừng chảy xuống. Động tác của Nhiên Nghị khiến cho nam nhân hút không khí.

CHƯƠNG 147 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Thật quá đáng……

Người này sao lại có thể đối với y như vậy! Theo sự va chạm càng lúc càng nhanh dưới thân, càng ngày càng mãnh liệt, địa phương mẫn cảm trong cơ thể của nam nhân không ngừng bị ma sát, dẫn tới nam nhân bất lực nghẹn ngào liên tục. Y quay đầu lại muốn cầu xin tha thứ, đôi môi lại lướt trên sườn mặt Nhiên Nghị.

Hai người đồng thời sửng sốt một hồi, nhưng lập tức Nhiên Nghị càng thêm hung mãnh mà nhanh chóng tiến vào, đâm đến nỗi nam nhân khóc lên thành tiếng. Cái loại cảm giác vừa đau vừa tê lại lại vừa ngứa ngáy này làm cho nam nhân nghẹn ngào lắc đầu, miệng không ngừng kêu “Không”.

Nhiên Nghị căn bản nghe không rõ chuyện gì, hắn dán ở bên tai nam nhân dùng ngôn ngữ ác độc thương tổn nam nhân, nhìn thấy bộ dáng nam nhân muốn tránh né, hắn càng lúc càng càn rỡ, tần suất tiến vào cũng càng ngày càng nhanh hơn, càng sâu hơn, càng dùng sức tiến vào. Cái cảm giác cực nóng mãnh liệt trong cơ thể của nam nhân, giống như muốn hòa tan dục vọng của hắn.

Nội vách tường của nam nhân hấp trụ dục vọng của hắn, cái loại cảm giác mất hồn đến thấu xương này khiến cho hắn cảm thấy rất mỹ diệu. Tuy hắn chán ghét nam nhân tiếp cận Thư Diệu nhưng thân thể của nam nhân Lâm Mộ Thiên này nếu dùng để tiết dục, kỳ thật cũng là một lựa chọn không tồi. Có mấy lần hắn thiếu chút nữa nhịn không được, suýt bị bí huyệt chặt chẽ của nam nhân kẹp xém nữa tiết sớm.

Mỗi lúc như vậy hắn đều giận chó đánh mèo với nam nhân, mắng y *** đãng, mắng y là rác rưởi, mắng y không có nam nhân thì không sống được, thậm chí còn vỗ mông nam nhân xem như trừng phạt. Như vậy cơ thể nam nhân sẽ càng thêm co rút, hút hắn càng chặt, hắn liền rời khỏi, tiến vào ở góc độ khác, như vậy càng có thể làm cho hắn thích. Thân thể nam nhân so với bất kỳ thân thể đàn ông hay đàn bào nào mà hắn thử qua đều phải tuyệt vời hơn.

Thật sự là rất biết kẹp! Nhiên Nghị một bên nghĩ hạ lưu, bên kia càng hạ lưu đem bế nam nhân đi ra ngoài, để cho nam nhân quần áo không chỉnh tựa vào trước gương toilet.

Không cần! Không cần……

Không cần như vậy……

Nam nhân vô lực lắc đầu.

Nhiên Nghị một tay vòng thắt lưng nam nhân, một tay nâng chân nam nhân lên, làm cho nam nhân vô lực sắc mặt thống khổ nhìn hắn tiến vào như thế nào. Nam nhân xoay mặt qua không muốn nhìn, lại luôn bị Nhiên Nghị nắm cằm bức bách phải nhìn.

“Tự mày nhìn cho rõ ràng mày là cái thứ gì, mày chẳng qua là một thứ rác rưởi mở đùi ra mặc người tiến vào mà thôi!” Nhiên Nghị nắm bắt cằm nam nhân, bức bách nam nhân nhìn hình ảnh bọn họ ái ân. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nồng đậm tà khí, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười độc ác, cái cằm đầy đặn để ở đầu vai nam nhân, hơn nữa khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia cùng với làn da trắng nõn của hắn, lúc này nhìn Nhiên Nghị quả thực giống như ác ma đến từ địa ngục.

“Tôi không phải……” Nam nhân lắc đầu phủ nhận, hình ảnh *** mỹ trước mắt đâm vào tâm y thật sâu.

Dục vọng tráng kiện của Nhiên Nghị ở mật huyệt của y lôi ra lại đẩy vào, trên dục vọng tràn ra sáng bóng *** mỹ, thân thể nam nhân bị lấp đầy, huyệt khẩu banh ra thật căng, cường thế đánh sâu từ phía sau dần dần chậm lại. Nam nhân biết Nhiên Nghị cố ý thả chậm động tác, như vậy y có thể nhìn rõ ràng hơn nơi tương liên của hai người trong gương.

Nhiên Nghị chậm rãi thối lui, lại chậm rãi tiến vào, không biết là do thuốc phát huy tác dụng hay là như thế nào mà ở loại động luật thong thả ma sát này, miệng nam nhân liên tiếp phun ra tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay là vui thích.

Nam nhân nhắm mắt không nhìn, chỉ có thể tự thôi miên mình, hy vọng tất cả chấm dứt nhanh lên. Nhiên Nghị phát hiện nam nhân bất động không giãy dụa, tựa hồ cảm thấy không thú vị, hắn ôm thắt lưng nam nhân, quyết định tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng phát tiết rồi đi ra ngoài. Hắn cũng không muốn Thư Diệu chờ lâu.

Sau một trận lay động kịch liệt, Nhiên Nghị rút dục vọng chôn trong cơ thể của nam nhân ra, bắn ở trong bồn rửa tay. Hắn rút khăn tay ra rửa sạch thân thể mình sau đó liền đứng ở bên cạnh thưởng thức bộ dạng nam nhân vô lực đứng dậy, run run chật vật mặc quần lại.

Beta : Thằng cờ hó, hành bác lên bờ xuống ruộng thế hả * lao vào cào mặt *

Editor : *cầm gậy xông vô lun*

CHƯƠNG 148

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Nam nhân không nhìn ánh mắt của Nhiên Nghị, thong thả lại gian nan gột sạch vết bẩn trên người. Y quên mình đã bắn lúc nào, chính là trong thân thể vẫn như trước còn lưu lại cảm giác ma sát kia……

Sau khi phát tiết một lần Nhiên Nghị không có tâm tình làm lại nữa, cũng không muốn một hai đi chạm một gã đàn ông nữa. Hắn thừa nhận chính mình vừa rồi có chút không khống chế được, nhưng không muốn để cho Thư Diệu chờ đợi lâu, để tránh bị hoài nghi.

Nhiên Nghị đứng ở bên cạnh cảnh cáo nam nhân: “Lát nữa đi ra ngoài, ở trước mặt Thư Diệu, mày tốt nhất câm miệng cho tao.”

“……” Nam nhân không hề động, bả vai hơi run run, y lo lắng Nhiên Nghị tùy thời lại cho y mấy quyền. (thúc thúc sợ đau a T.T)

“Có nghe thấy không! Nhìn cái dạng uất ức của mày, khó trách vợ mày muốn cùng người khác chạy trốn!” Nhiên Nghị châm chọc đánh giá nam nhân chật vật, cười lạnh rời khỏi toilet. Nhiên Nghị biết nam nhân khẳng định sẽ không đi cáo trạng với Thư Diệu, loại yếu đuối này có cho vàng y cũng không dám.

Bất quá, tràng tình ái kịch liệt vừa rồi làm cho hắn cảm thấy phi thường vừa lòng. Phía sau của nam nhân thật chặt, thật thoải mái, không nghĩ tới bị nhiều nam nhân thượng qua mà vẫn mất hồn như vậy. Nhiên Nghị không thể không thừa nhận thân thể nam nhân rất tuyệt, hơn nữa xác thực cũng có làm cho hắn thích, thậm chí hiện tại hắn có chút nhớ nhung cảm giác bị song mông run run của nam nhân kẹp chặt.

Đúng là rất tuyệt……

Khi nam nhân từ trong toilet chậm rãi đi ra, liền thấy Thư Diệu và Nhiên Nghị đang cùng một bác trai bàn chuyện. Hàn huyên trong chốc lát bác trai kia liền rời đi, Lâm Mộ Thiên cố nén đau đớn đi qua. Thư Diệu phát hiện sắc mặt nam nhân không tốt, liền hỏi nam nhân không thoải mái phải không. Dưới ánh mắt ẩn hàm ý cảnh cáo của Nhiên Nghị, nam nhân cũng không dám hé răng.

Nam nhân từ toilet đi ra sau vẫn không buồn nói lời nào, lúc dùng cơm, nam nhân an vị ở bên cạnh Thư Diệu nghe hắn và Nhiên Nghị nói chuyện. Nam nhân phát hiện Thư Diệu và Nhiên Nghị chơi rất thân, Nhiên Nghị thích lên du thuyền của mình ra biển chơi, Thư Diệu cũng vậy, hai người nói chuyện thật cao hứng, từ chuyện đi biển, săn thú, đến nuôi chó……

Tóm lại sở thích của hai người rất giống nhau.

Sau khi tán gẫu xong, Nhiên Nghị đưa ra đề nghị muốn đi tiêu khiển, nhưng Thư Diệu phát hiện nam nhân tựa hồ không thích, cho nên liền cự tuyệt ý tốt của Nhiên Nghị. Nhiên Nghị cũng không thèm nhìn tới nam nhân liếc mắt một cái liền lái xe rời đi. Sau đó Thư Diệu mới cùng nam nhân trở lại biệt thự của Lâm Việt, lúc này nam nhân mới trầm tĩnh lại, đêm đó Thư Diệu không rời đi biệt thự, vẫn ôm nam nhân đi vào giấc ngủ .

Lâm Việt trở về rất khuya, nam nhân trong lúc ngủ mơ nghe được động tĩnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, vừa mở mắt liền thấy Lâm Việt vừa tắm rửa xong. Lâm Việt xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh y, hai người mặt đối mặt nằm, hô hấp giao hòa cùng một chỗ.

“Tỉnh?” giọng Lâm Việt rất nhẹ, hắn không muốn đánh thức Thư Diệu, không muốn Thư Diệu quấy rầy bọn họ.

Nam nhân từ trong xoang mũi nhẹ nhàng mà lên tiếng “ ừ ”, bộ dáng Lâm Việt rất mỏi mệt, nhưng vẫn thong thả tiến sát tới nam nhân, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tiếp theo, một cỗ nhiệt khí bao trùm đôi môi nam nhân, đầu lưỡi mềm mại xẹt qua răng nanh nam nhân, thâm nhập sâu vào……

Nam nhân nhắm mắt lại, nhận nụ hôn mềm nhẹ của Lâm Việt, lúc này, nam nhân thế nhưng có loại xúc động muốn khóc. Nhớ tới hôm nay bị người đối đãi như vậy, y liền cảm thấy ủy khuất, lại không biết nói với ai.

Nhìn thấy Thư Diệu và Nhiên Nghị tốt như vậy, y không muốn nói cho Thư Diệu, không muốn phá hư tình cảm giữa bọn họ, để tránh đến lúc đó, Nhiên Nghị lại mắng y là rác rưởi, ở giữa gây khó dễ họ.

Nam nhân bị ôn nhu hôn như vậy, không có chống cự, không có chán ghét, không có cự tuyệt, cũng không nói cự tuyệt, điều này làm cho tâm Lâm Việt vui mừng nhảy nhót, liền hôn càng thêm nhập tâm.

Gắn bó giao hòa, đầu lưỡi dây dưa, hô hấp đan xen lại nóng rực……

“ Anh, em yêu anh.” Lâm Việt hôn nam nhân, trong đôi mắt bình tĩnh kia hiện ra ánh sáng nhu hòa.

“ Ừ.” Nam nhân nhẹ trả lời.

“Vậy còn anh?” Lâm Việt ngậm môi dưới nam nhân vào, thân hôn vài cái, “Anh yêu em không?” trong giọng hắn lộ ra khát cầu cùng mỏi mệt, động tác của hắn rất thong thả.

“……” Nam nhân không biết trả lời như thế nào.

“ Anh không thương em cũng không sao, em cứ như vậy cả đời canh ở bên anh là được.” giọng Lâm Việt nồng đậm ủ rũ, hiện rõ sự mỏi mệt của hắn. Hắn duỗi tay vuốt ve đôi môi bị hôn đến phiếm hồng của nam nhân, chậm rãi tỏ thái độ, “Nếu anh yêu em, như vậy là tốt nhất.”

“ Tôi là anh của cậu……”

Trong lòng Lâm Việt bị đâm một nhát, có chút khó chịu trả lời: “ Em biết.” đôi môi hắn dán ở bên môi nam nhân, xúc cảm mềm mại truyền lại một tia ấm áp.

Ánh mắt nam nhân lộ ra vài tia phức tạp: “ Tôi……”

Lâm Việt biết nam nhân còn muốn lặp lại câu nói kia, lền kiên định hôn chặt cái miệng của y không cho y nói. Hắn hôn nam nhân trong chốc lát, liền tựa đầu trên vai nam nhân, im lặng không muốn nhắc lại.

Trong phòng rất yên tĩnh, thể xác và tinh thần của cả hai đều mệt, cứ như vậy tựa vào nhau, nặng nề ngủ thiếp đi.

CHƯƠNG 149

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Từ ngày hôm đó lúc di động bị Nhiên Nghị ném đi thì y liền mất liên hệ với Vĩnh Trình, mấy ngày nay y đang chuẩn bị tham dự liên hoan phim, mà Thư Diệu và Lâm Việt đều luân phiên tới đón y tan tầm. Thư Diệu tựa hồ cố ý muốn chuyển đến biệt thự của Lâm Việt, gọi người mua giường lớn mang đến (=..= quan trọng là cái này), còn gửi tới rất nhiều đồ nội thất mới. Đối với việc này, trong lòng Lâm Việt tuy có bất mãn, nhưng cũng không ngăn cản.

Cứ như vậy, ba người sống cùng nhau, mỗi đêm nam nhân đều ngủ ở giữa hai người, không phải bị Lâm Việt “ôm” thì là bị Thư Diệu “ ấp ”, đây xem như là ở chung đi! (=.,=)

Mấy ngày sau, nam nhân thần thanh khí sảng, phong độ lịch lãm xuất hiện trên thảm đỏ ở liên hoan phim, đương nhiên là đến cùng với nhân viên đoàn làm phim. Thư Diệu và Lâm Việt vì một số chuyện của công ty ở trong nước nên đi không được, cho nên trong khoảng thời gian này nam nhân một mình xuất ngoại. Điều này khiến tinh thần lẫn thể xác, hoặc nhiều hoặc ít nam nhân đều cảm thấy thoải mái hơn.

Liên hoan phim rất long trọng, có thể nói là danh giá hàng đầu thế giới : xe sang gái đẹp, đông đảo nghệ sĩ, cùng với phóng viên thành đàn, đây là nơi tụ họp của các siêu sao đẳng cấp thế giới.

Nam nhân chỉ có thể nói là…… may mắn gặp một ông chủ tốt, thêm một đạo diễn giỏi, cộng thêm một ê kíp làm phim chuyên nghiệp nhất nước, đương nhiên nữ diễn viên chính cũng phi thường xinh đẹp và xuất sắc. Tổng hợp tất cả những yếu tố trên, nam nhân đương nhiên có thể đứng ở chỗ này, tham dự liên hoan phim trang trọng hàng đầu thế giới.

Ngoài cả mong đợi của nam nhân, bộ phim này thu về giải thưởng cao quý nhất tại liên hoan phim, tổng cộng giành được năm giải thưởng lớn. Tuy rằng diễn viên nam chính không được giải thưởng nào nhưng nữ diễn viên chính lại thu về hai giải thưởng, thế nên chỉ trong một đêm vừa mới chỉ nổi danh trong nước, hôm sau vọt lên trở thành siêu sao quốc tế. Nam nhân đối với giải thưởng vốn không ôm kỳ vọng gì cũng thấy không sao cả.

Sau khi trở lại khách sạn, nam nhân vừa nằm xuống đã bị tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài đánh thức.

“Ai vậy ?”

Nam nhân mặc áo ngủ ra mở cửa, vừa mở cửa ra đã bị người dùng sức ôm lấy, bị chen vào phòng, cả người bị sờ tới sờ lui. Nam nhân còn chưa lấy lại tinh thần đã bị dùng sức hôn chặt đôi môi, nụ hôn kia tới rất gấp lại tràn ngập nhiệt tình. Nụ hôn nóng rực lại dính dấp kia quấy đầu lưỡi nam nhân, mút vào đầu lưỡi ướt mềm kia. Nụ hôn vừa vội lại vừa chặt chẽ này mạnh đến mức nam nhân sắp hít thở không thông, đồng thời, một sườn mặt hoàn mỹ đến tận cùng chiếm lấy ánh mắt nam nhân.

Vĩnh Trình……

Sao hắn lại đến đây……

Vĩnh Trình ôm hôn nam nhân, đôi môi giống như có lực hút gắt gao hút chặt miệng nam nhân, hấp thụ nước bọt trong miệng đối phương. Đã lâu mới lại được hôn nam nhân khiến cho hắn có chút luyến tiếc buông nam nhân ra. Nụ hôn triền miên lại nhiệt tình làm cho hô hấp của nam nhân hỗn loạn, đôi môi bị hôn, đầu lưỡi đối phương tiến vào khoang miệng y, liếm hôn môi răng của y.

“ Cậu buông ra……” Nam nhân vừa tránh đi nụ hôn của Vĩnh Trình, đôi môi lại bị ngăn chặn, hô hấp nóng ướt của đối phương phun ở trên mặt y.

“Tôi không buông.” Vĩnh Trình ôm thắt lưng nam nhân, làm cho nam nhân dựa vào trên tường, nhiệt tình hôn đôi môi nam nhân, “Lo lắng chết tôi, anh không có việc gì thì tốt rồi, nhìn thấy anh không có việc gì tôi đã an tâm.”

Xa như vậy mà hắn chạy tới làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì muốn gặp mặt y một cái thôi sao? Này cũng không khỏi quá buồn cười.

“Tôi nhớ anh, anh đổi điện thoại tôi cũng không có biện pháp liên hệ với anh. Lần này tôi sai người tra được tung tích của anh nên tôi lập tức chạy tới.” Vĩnh Trình duỗi tay kéo lấy đai lưng áo ngủ của nam nhân, nhẹ nhàng tháo ra. Nhìn thấy nam nhân quay đầu có vẻ thẹn thùng, tâm tình muốn nam nhân của hắn liền tăng vọt.

Áo tắm trên thân nam nhân chậm rãi rơi xuống, da thịt trần trụi loã lồ, ánh mắt tham luyến của Vĩnh Trình lưu luyến trên thân thể nam nhân, hai tròng mắt xinh đẹp của hắn phát sáng lấp lánh. (con sói đói rồi =.,=)

“Bộ dạng này anh thật gợi cảm.” Hắn đụng đụng môi nam nhân một cái, hạ thân kề sát bộ vị trọng yếu của y. Nam nhân cơ hồ là trần trụi bị hắn ôm tựa vào trên tường.

CHƯƠNG 150

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

“ Cậu đi tìm tôi sao?” giọng nam nhân khàn khàn, rất thấp, giống như sắp bật khóc.

Vĩnh Trình thành khẩn gật đầu, hắn hôn hai má nam nhân, môi một khắc cũng không muốn rời đi thân thể nam nhân. Hắn ôm nam nhân, cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp kia của y. Gần gũi tựa vào như vậy, có thể khiến cho khoảng cách giữa hắn và nam nhân càng kéo gần thêm, vô luận là trong tâm, hay là trên thân thể, hắn đều hy vọng nam nhân thuộc về hắn. Thuộc về một mình hắn!

“Tôi có đi tìm anh, lúc ở trong nước tôi không tiện tiếp cận anh. Ngày đó tôi gọi điện thoại cho anh, điện thoại không hiểu sao bị ngắt, Nhiên Nghị hắn có đối xử quá đáng với anh không?” Vĩnh Trình nhẹ nhàng ôm thắt lưng nam nhân, khuôn mặt không tỳ vết của hắn ở ngay trước mắt nam nhân, mang theo lo âu hồi hộp: “ Hắn không làm gì với anh đấy chứ ? ”

Nam nhân không nói lời nào, Vĩnh Trình thử hỏi: “Tốt nhất là không có, nếu hắn làm gì với anh, anh nói cho tôi biết, tôi sẽ thay anh trả thù.”

“Vì sao……”

“Bởi vì anh là vợ tôi.” Vĩnh Trình một bên vuốt ve thân thể nam nhân, một bên hôn đầu vai nam nhân, ở trên làn da mượt mà của nam nhân hạ xuống một loạt nụ hôn nóng bỏng.

“Tôi là đàn ông.” Nam nhân cúi đầu, thấy không rõ lắm vẻ mặt của y, chỉ từ sự rầu rĩ trong giọng nói kia mà nghe ra nam nhân không quá thích cách xưng hô này.

Vĩnh Trình không hỏi nam nhân thêm gì nữa, hắn chỉ im lặng ôm nam nhân, đẩy đẩy nhu nhu đem y mang đến bên giường. Nam nhân biết ý đồ của Vĩnh Trình, liền lập tức tỏ vẻ không muốn làm. Vĩnh Trình cũng không phản đối, cũng chỉ ôm nam nhân ngủ, chẳng qua tay không quá an phận vuốt thân thể nam nhân. Trên thân nam nhân có cỗ mùi thơm ngát sau khi tắm, làm cho hắn có chút trầm mê, không có ý muốn buông nam nhân ra.

Nam nhân thủy chung đều trầm mặc, tùy ý Vĩnh Trình mặt dày mày dạn ôm y. Y không biết trả lời câu hỏi của Vĩnh Trình như thế nào, nếu Vĩnh Trình tiếp tục truy vấn, nói không chừng y liền thừa nhận; nhưng Vĩnh Trình nhận thấy được nam nhân không muốn nhắc lại, vì thế cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa.

“Qua tháng này anh sẽ không phải nhìn thấy hắn nữa, về sau hắn cũng sẽ không đến quấy rầy anh nữa.” Vĩnh Trình ngậm môi nam nhân, vuốt ve hông y, như có như không nhẹ niết eo của y.

Nam nhân biết Vĩnh Trình đang nói Nhiên Nghị.

Động tác khiêu khích của Vĩnh Trình khiến cho thân thể nam nhân căng chặt. Y dùng tay để ở trước ngực Vĩnh Trình, muốn đẩy Vĩnh Trình ra lại bị Vĩnh Trình nắm hai tay.

“ Cậu để ý sao?” Nam nhân ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Vĩnh Trình.

Vĩnh Trình không nói ra tiếng, chỉ hôn môi nam nhân, rõ ràng không cho nam nhân ngu ngốc này nói chuyện được nữa, vì thế Vĩnh Trình nghĩ như thế nào liền làm như thế ấy. Hắn hôn khiến nam nhân thở liên tục, lúc chuẩn bị tiến thêm một bước công thành đoạt đất, lại bị nam nhân đẩy ra, nhưng hắn lại cố ý ôm chặt nam nhân không buông, cứ như vậy chôn ở trong ổ chăn.

Nam nhân không muốn, hắn cũng không bắt buộc, so với lúc mới tới quy củ rất nhiều.

Lần này Vĩnh Trình tới quá gấp, ngay cả hành lý cũng không mang, nam nhân cũng để cho hắn ở trong khách sạn, cũng thật không nhẫn tâm đuổi hắn đi. Mấy ngày kế tiếp nam nhân đều đi tham dự tiệc ra mắt, Vĩnh Trình luôn cải trang một chút rồi đi theo bên cạnh y. Nam nhân không có biện pháp với hắn, lúc chụp ảnh muốn cho hắn đi tới chỗ khác chờ, hắn lại cố tình muốn dính ở bên cạnh nam nhân. Lúc đứng ở địa phương người khác nhìn không thấy, cái tay hạnh kiểm xấu kia còn luồn vào trong áo nam nhân sờ soạng mấy cái.

Nam nhân vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, mỗi ngày trở lại khách sạn, Vĩnh Trình đều sẽ ôm nam nhân vừa hôn vừa thân, đặt y ở trên giường nhu đến nhu đi (=..= chuyên gia quấy rối). Nam nhân không cho hắn “ đi vào ”, hắn cũng không dùng sức mạnh, mỗi ngày đều cùng nam nhân dính vào nhau, hai tuần trôi qua thật nhanh……

HẾT CHƯƠNG 150

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.