Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 151 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Trong khoảng thời gian này nam nhân cũng quen việc Vĩnh Trình lúc ẩn lúc hiện ở trong phòng. Vĩnh Trình một lát thì ôm y đi tắm rửa, một lát lại nói muốn đút y ăn cơm.

Mỗi lần như vậy nam nhân đều sẽ nói: “Tôi cũng không phải trẻ con, tôi tự mình……” Nhưng mỗi lần chưa nói xong đều đã bị ngăn chặn đôi môi.

Bị hôn, bị sờ, có điều mỗi lần Vĩnh Trình muốn tiến thêm một bước, nam nhân đều sẽ tìm mọi cớ, mọi lý do nói không muốn. Lúc mới đầu Vĩnh Trình còn an phận nhẫn nại, nhưng nhẫn nại của con người cũng có giới hạn. Rốt cục sau hai tuần nhẫn nhịn, ở một đêm trước khi về nước, hắn vượt giới hạn.

Nam nhân ngủ thẳng đến nửa đêm, cảm giác được có người đang sờ thân thể của mình, phía sau một thân thể lửa nóng đang kề sát. Cổ ẩm ướt ngứa ngứa, người nọ ở phía sau liếm hôn cần cổ y, một cỗ hơi thở nóng rực kích thích làn da y. Không biết tự khi nào, áo bị vén lên, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà nắn niết nhũ thủ hơi hơi nở lên của y…… (=..=)

Quần ngủ bị kéo xuống cổ chân, một cái tay trắng nõn, vuốt ve dục vọng hơi hơi đứng thẳng của y. Lưng nam nhân dán lên bờ ngực nóng bỏng, cả người y đều rơi vào cái ôm của người nọ phía sau.

Nam nhân từ trong một trận khô nóng tỉnh lại, ngón tay Vĩnh Trình xẹt qua linh khẩu dục vọng của y, lỗ tai bị người nhẹ nhàng liếm cắn. Nam nhân chịu không nổi kích thích khẽ hừ một tiếng, bắt lấy cái tay đang thưởng thức nhũ tiêm y của Vĩnh Trình.

“Tỉnh?” Vĩnh Trình sửng sốt, vốn nghĩ sẽ không đánh thức nam nhân (=..= cái kiểu này mà ko thức dậy có mà bị thịt thảm à) bởi vì nam nhân cứ phản đối hắn làm chuyện này.

“Uhm.” Nam nhân đáp lại một tiếng rất nhỏ từ trong xoang mũi.

Vĩnh Trình đảo tay cầm lấy tay nam nhân, ôm gọn ở trong tay, đôi môi tựa vào bên tai y hỏi: “Tôi có thể đi vào không?” Này xem như cách cầu hoan trực tiếp nhất đi.

Trong bóng đêm, mặt nam nhân hơi đỏ lên, y không muốn trả lời loại câu hỏi trắng trợn này, y chỉ là giật giật thân muốn tách khoảng cách ra. Nhưng động tác vô tình của y lại đụng phải dục vọng đang đứng dậy của người nọ.

Vĩnh Trình hít một hơi, vùi đầu ở trong cổ nam nhân, tràn ngập *** nói: “Anh mà động nữa, tôi liền nhịn không được, tôi giống như muốn đi vào.” Hắn một bên khiêu khích nói lời nói khiến cho nam nhân xấu hổ, một bên bưng kín dục vọng hơi trướng của nam nhân, chà sát lên xuống.

“Cậu……” Nam nhân bắt đầu thở dốc, vì Vĩnh Trình chà rất có khí lực. Tuy không giống phụ nữ mềm nhẹ, nhưng lại khiến cho nam nhân thật thoải mái mà nam nhân cũng không chán ghét cảm giác ở cùng với Vĩnh Trình. Có điều lần trước sau khi bị Nhiên Nghị làm như vậy, trong lòng ít nhiều vẫn có chút bóng ma, cho nên y mới lần lữa cự tuyệt Vĩnh Trình.

Vĩnh Trình vuốt ve nam nhân một trận, phát hiện cả người y như nhũn ra, tựa hồ không có dấu hiệu chống cự. Hắn lật nam nhân qua, mặt đối mặt với hắn, trong bóng đêm hai người vẫn có thể thấy rõ bộ dạng của nhau.

Vĩnh Trình dán lên, lớn mật dâng lên một nụ hôn lưỡi nóng bỏng, ôm dục vọng của nam nhân nhanh chóng chà sát. Nam nhân không thể không thừa nhận kỹ xảo của Vĩnh Trình rất tốt, bụng dưới càng ngày càng trướng, cảm giác nóng cháy lên đến đỉnh đầu, nam nhân áp lực hừ vài tiếng “Ừ a a”. Cái loại âm điệu vừa nhợt nhạt vừa ướt át lại vừa bất đắc dĩ này, sắp đem lý trí Vĩnh Trình thiêu cháy một mảnh. Tiếng thở dốc tăng thêm, hắn hôn miệng nam nhân giống như muốn hút luôn vào, đầu lưỡi xâm nhập quấy đảo, khiêu khích đầu lưỡi ướt mềm của nam nhân.

Dục hỏa trong cơ thể đang thiêu đốt, nam nhân càng phát ra âm thanh mà chính mình cũng không thể khống chế. Tay nam nhân khoát lên cánh tay kín mồ hôi của Vĩnh Trình, da thịt nóng bỏng kia giống như muốn tổn thương bàn tay y.

CHƯƠNG 152 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Không lâu sau, nam nhân khó nhịn từ trong xoang mũi “uhm” vài tiếng, liền nhịn không được tiết ở trong lòng bàn tay của Vĩnh Trình. Y bị hôn có chút mê loạn, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ướt mềm của đối phương không ngừng xẹt qua nơi mẫn cảm trong miệng y. Lúc nam nhân tiến đến cao trào, Vĩnh Trình lại xoay người ngăn chặn y, hôn càng sâu càng dài.

Cao trào qua đi trên mặt nam nhân lộ ra đỏ ửng, đầu lưỡi ướt đỏ của Vĩnh Trình từ trong miệng nam nhân lui ra, kéo theo một sợi chỉ bạc. Nam nhân khẽ nhếch miệng thở dốc, đầu lưỡi tê dại, môi cũng run lên.

Vĩnh Trình luôn luôn hôn nhiệt tình như vậy, làm cho nam nhân có chút chống đỡ không nổi.

“Anh xem, thứ này của anh thật quánh. (=..=)”

“Nói bậy……” Nam nhân ngượng ngùng cúi đầu, không nhìn tới chất lỏng trong lòng bàn tay của Vĩnh Trình.

“Coi như tôi nói bậy cũng được, bất quá, bộ dạng anh đỏ mặt để cho một mình tôi nhìn là đủ rồi.” Thấy nam nhân đỏ mặt, Vĩnh Trình cười càng vui vẻ, hắn đè ở trên thân nam nhân sống chết cũng không chịu xuống. Mái tóc mềm mại, mượt mà kia khiến nam nhân thật ngứa, nghe được tiếng rên rỉ mơ hồ của y, hắn cũng kiềm chế không được.

Hắn không biết thái độ nam nhân đối với hắn đến tột cùng là gì, nhưng chỉ cần nam nhân không quyết tuyệt hắn cầu hoan, hắn liền cho rằng đây là biểu hiện tốt. Nhìn thấy ánh mắt ướt át của nam nhân, hắn liền nhịn không được muốn như vầy như vầy…… (=..= như cái chi nói cho rõ nge)

Thở dốc ổn định lại sau nam nhân nói với Vĩnh Trình: “Cậu trước đứng lên, tôi có cái này cho cậu.”

Vĩnh Trình áp nam nhân xuống lại trên giường, lôi kéo tay nam nhân sờ về phía dục vọng dưới quần mình: “Tôi đã như vậy rồi, có chuyện gì thì ngày mai anh lại đưa cho tôi là được, trước thay tôi đem cái này giải quyết đã.”

“Tự cậu giải quyết.”

“Anh thực nhẫn tâm để cho tôi tự mình giải quyết?” Vĩnh Trình không muốn thế. Hắn thật muốn bóc quần áo nam nhân, tách chân nam nhân ra, cứ như vậy cái gì cũng không quản, trực tiếp muốn nam nhân.

Nhưng nghĩ tới nam nhân có thể sẽ vì hành động như vậy của hắn mà thương tâm, lại vì hạnh phúc sau này của họ mà suy nghĩ, hắn có thể nhẫn nhịn.

Nam nhân vươn tay chạm đến dục vọng nóng bỏng mà cứng rắn kia của Vĩnh Trình, lập tức đã muốn lùi về. Nhưng khi nhìn thấy hai mắt sáng ngời kia của Vĩnh Trình, nam nhân lại giật mình, trong ánh mắt xinh đẹp kia của Vĩnh Trình tràn ngập dục vọng và nhẫn nại……

Thật sự phải làm sao?

Nam nhân vẻ mặt phức tạp, ánh mắt có chút bối rối.

Vĩnh Trình thấy nam nhân không nói lời nào, coi như là ngầm đồng ý. Hắn rất nhẹ kéo nam nhân đến, hai người mặt đối mặt tiến đến giữa giường. Nam nhân vẻ mặt xấu hổ, Vĩnh Trình đang cúi đầu, kiên nhẫn, chậm rãi cởi quần áo y.

Không biết Vĩnh Trình có phải cố ý làm chậm động tác lại hay không, động tác của Vĩnh Trình thật sự là quá chậm, ngay cả nam nhân cũng bắt đầu không hiểu, trong lòng trở nên hốt hoảng.

“Nút áo…… Nút áo rất khó cởi sao?” Nam nhân do dự nhỏ giọng hỏi, phải cởi lâu như vậy sao?

Trong bóng đêm, hai mắt Vĩnh Trình sáng lên nhìn chăm chú vào nam nhân, đáy mắt hắn nồng đậm hơi thở sắc dục làm cho nam nhân tâm thần hoảng loạn. Vĩnh Trình không có trả lời vấn đề của nam nhân, chỉ chăm chú cởi áo, duỗi tay rút quần nam nhân, làm cho nam nhân trần trụi ngồi ở trước mặt hắn.

Vĩnh Trình một bên vuốt ve đùi nam nhân, một bên búng hai chân nam nhân, làm cho mọi thứ của nam nhân đều hiện ra ở trước mặt……

Nam nhân hơi trở tay không kịp, người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn làm liền làm…… Làm chi…… Làm chi luôn dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn y…… Hơn nữa, còn búng chân y……

Nam nhân xấu hổ đến nỗi mặt đều đỏ đến mức sắp xuất huyết.

Vĩnh Trình nắm hai chân nam nhân, nhẹ nhàng kéo nam nhân một phen, đem kéo nam nhân lại gần hắn để cho hai chân y gác lên đùi hắn. Thân thể hai người dính sát vào nhau, nam nhân rũ mi mắt xuống, tần suất ngực phập phồng đang tăng thêm.

CHƯƠNG 153 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

“Cậu không cần như vậy…… rất……” Rất kỳ quái, nam nhân cảm thấy thân thể mình đang nóng lên.

Lúc nãy không phải mới phát tiết qua sao? Sao lại…… Chẳng lẽ là vì kỹ thuật của Vĩnh Trình quá tốt, nam nhân vì suy nghĩ vớ vẩn của mình mà cảm thấy bất đắc dĩ. Hơn nữa chính y cũng vô pháp khống chế sự biến hóa của thân thể.

Vĩnh Trình chỉ vào địa phương ngẩng đầu của nam nhân, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà trượt hai vòng: “Thân thể có thể thành thực hơn so với miệng, kỳ thật anh không chán ghét cùng tôi làm, đúng không?” Bằng không, nam nhân sẽ không dung túng hắn như vậy. Tuy rằng biết nam nhân sẽ không trả lời hắn, nhưng hắn vẫn nói ra, nhìn thấy thân thể nam nhân hơi run run, hắn thuận thế ôm sát nam nhân.

“……” Nam nhân không nói lời nào.

“Kỳ thật tôi cũng không muốn anh cảm thấy thiếu nợ tôi, hiểu không?”

Nam nhân gật đầu.

Y biết Vĩnh Trình đang nói về số tiền kia……

“So với việc tôi yêu cầu, tôi càng hy vọng anh tự nguyện.”

Vĩnh Trình cũng không nói thêm nữa, hắn nắm tay nam nhân, làm cho nam nhân thay mình rút đi cái quần vướng bận. Mỗi lần bảo nam nhân làm chuyện này, y theo bản năng đều muốn tránh, nhưng mỗi lúc như vậy Vĩnh Trình cũng không chịu để cho y trốn.

Kỳ thật mọi việc đều có thể thương lượng, duy độc chuyện này là không thể.

Nam nhân run run duỗi tay nắm dục vọng nóng bỏng của Vĩnh Trình, đối phương cúi đầu liếm hôn cổ y. Nam nhân nghe thấy da mình bị hôn vang “ba ba”, trong lúc hỗn loạn, cảm giác được ngón tay thon dài kia của đối phương chậm rãi luồn vào thân thể mình.

Không ngừng đụng vào nơi mẫn cảm của y, động tác của Vĩnh Trình rất nhẹ, lại tràn ngập khiêu khích, cho đến khi một vật thể càng tráng kiện, càng nóng cháy hơn so với ngón tay thay thế……

Thân thể bị dục vọng nhồi chặt, nội vách tường của nam nhân ướt mềm như có lực hút, khiến cho Vĩnh Trình yêu thích không buông tay. Nam nhân cứ như vậy dạng chân thật lớn ngồi ở trên người Vĩnh Trình, bị Vĩnh Trình “ôm” không ngừng tiến vào.

Nam nhân chỉ cảm thấy dưới thân một mảnh nóng ướt, dục vọng của mình cũng để ở bụng Vĩnh Trình, mà bí huyệt lại nhận dục vọng của Vĩnh Trình, nam nhân cũng không nhớ được rốt cuộc đã đổi bao nhiêu tư thế, rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần. Y chỉ nhớ rõ Vĩnh Trình không ngừng muốn y, trong chốc lát đặt y ở trên giường, trong chốc lát ôm y ở trên đùi, y mơ hồ nhớ rõ bản thân hình như đã nghẹn ngào khóc lóc rên rỉ, thích đến phát khóc, nam nhân cảm thấy mình thật mất mặt……

Ngày hôm sau, buổi sáng lúc rời giường, nam nhân bị Vĩnh Trình quấn quít lấy không xuống giường được. Nam nhân kéo chăn, dùng chăn ôm đầu đem mặt chôn ở trong chăn, tối hôm qua thật mất mặt, y không muốn gặp người nữa.

Vĩnh Trình mới không để ý tới nam nhân có phải thẹn thùng hay không, hắn bưng lấy mặt nam nhân liền hôn lên môi y. Nụ hôn nóng ướt triền miên này vừa sâu sắc lại vừa kéo dài, thấy nam nhân thẹn thùng, kỳ thật trong lòng Vĩnh Trình rất cao hứng.

Hắn cảm thấy bản thân dường như càng ngày càng thích nam nhân không có ưu điểm nào cũng không có khuyết điểm nào này. Hôn một cái là không muốn buông ra, khóe miệng hắn hàm chứa ý cười, ngậm môi nam nhân vào thấp giọng nói: “Dù sao, đến tối chúng ta mới lên máy bay về nước, còn có thể tới thêm vài lần. (=..=)”

Hắn tràn đầy tinh lực làm cho nam nhân rất kinh hoảng, hắn cũng chỉ làm một lần, cũng không thật sự làm thêm mấy lần. Hắn lo lắng thân thể nam nhân, miễn cho về sau nam nhân chán ghét “làm” với hắn.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới sự tình lại biến hóa nhanh như vậy……

Vào giữa trưa, Vĩnh Trình vừa gọi cơm xong trở về nam nhân đã mặc xong tây trang. Tây trang màu đen thật xứng với thân hình nam nhân, nhìn qua rất có hương vị đàn ông. Không giống với mỹ thiếu niên trẻ tuổi, nam nhân tản ra một cảm giác ôn nhu mà nội liễm làm cho người ta nhịn không được rất muốn thân cận.

CHƯƠNG 154

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình trở về, kéo ngăn tủ lấy ra cái thẻ đưa cho hắn: “Cái thẻ này là cho cậu, vốn tối hôm qua đã muốn đưa cho cậu, nhưng không có cơ hội.” Nghĩ tới hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua, nam nhân nhịn không được đỏ mặt.

Vĩnh Trình vươn tay tiếp nhận thẻ, nhìn thoáng qua, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất: “Đây là ý gì?”

“Đây là mười triệu tôi thiếu cậu, đây là tiền lương và tiền thưởng mấy ngày nay của tôi, trả lại cho cậu. Vì hôm qua mới nhận được, vốn muốn đưa tối hôm qua nhưng …… Tóm lại……” Nam nhân có chút ngập ngừng, y ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Trình, trong mắt có chút kiên định trước nay chưa từng có, tiếp tục nói : “Tóm lại tôi…… Tôi không nợ cậu ……”

“Có ý gì?” Vĩnh Trình mặt không chút thay đổi lặp lại.

“Tôi không muốn thiếu……”

Nam nhân còn chưa nói xong, đã bị Vĩnh Trình ngắt lời: “Tôi hỏi anh là có ý gì?!” Hắn cất cao âm lượng, trong giọng nói lộ ra nồng đậm tức giận.

“……” Nam nhân trầm mặc.

“Anh cho tôi là cái gì?!” Vĩnh Trình ném cái thẻ kia lại, “Xem tôi là trai bao?”

“Tôi không phải ý kia, cậu hiểu lầm rồi.”

“Vậy anh có ý gì? Tôi sẽ không lấy tiền của anh, tôi không phải vì tiền mới lên giường với anh, lại càng không phải vì tiền mới chạy tới tìm anh!” Vĩnh Trình rất tức giận, hiện tại hắn căn bản nghe không vào bất luận lời giải thích nào. Hắn ngàn dặm xa xôi như vậy chạy tới, tất cả đều vì gặp nam nhân Lâm Mộ Thiên này một cái, nhưng xong việc thì nam nhân này cư nhiên cho hắn tiền, muốn một phát đá hắn đi? Hay là muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ?

Nam nhân nhặt cái thẻ lên, cất lại, y chỉ thản nhiên nói: “Tôi sẽ bảo người đại diện chuyển đến tài khoản của cậu, tôi không biết lần này cậu tìm đến tôi là vì cái gì, nhưng tôi đã ly hôn rồi, cậu vẫn nên đối tốt với Tâm Nghi đi.”

“Anh sẽ không vì nghĩ tôi muốn cho anh và Tâm Nghi ly hôn mới đối với anh tốt đi?” Vĩnh Trình bừng tỉnh đại ngộ, nhưng đồng thời lại cảm thấy buồn cười. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, đáy mắt có tia sáng kỳ dị không rõ xẹt qua : “Lâm Mộ Thiên, anh đừng có ngốc nữa, nếu thật sự như vậy, tôi cần làm nhiều điều như vậy sao? Tôi cần sao?” Hắn quả thực bị chọc giận muốn điên rồi, nam nhân ngốc này trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ! (=..= cầm búa nện vô cho bác thông minh chút)

Chẳng lẽ mình không chiếm được sự tín nhiệm của nam nhân như vậy?

Vĩnh Trình tiện tay kéo ghế qua ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh nam nhân, sắc mặt hắn nhìn không tốt lắm. Nam nhân không nhìn hắn, chỉ lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ đang trốn tránh tầm mắt mãnh liệt của hắn.

Chỉ nghe, nam nhân chậm rãi nói :

“Cho nên, tôi mới đem tiền trả lại cho cậu, tôi thiếu các cậu nhiều tiền như vậy, nếu trả xong, bản thân tôi cũng an tâm, tôi cũng sẽ không nợ cậu……”

Khóe mắt nam nhân hơi run lên một chút, trong giọng nói lộ ra vài tia không xong. Vĩnh Trình nhìn nam nhân một lúc, duỗi tay đặt lên bả vai nam nhân, giống như thỏa hiệp nhẹ nhàng nói: “Chuyện tiền nong về sau hẵng nói, tôi đối với anh tốt, không phải bởi vì chút tiền ấy của anh.”

“Tiền của tôi là rất ít, nhưng…… Nhưng tôi an tâm.” Như vậy ít nhất có thể làm cho y yên tâm thoải mái, ít nhất khiến cho y bớt đi gánh nặng.

Vĩnh Trình không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với y, nam nhân tựa hồ cũng không muốn nhắc lại. Hai người giống như đạt thành ăn ý, sau khi cơm nước xong, nam nhân bắt đầu thu dọn hành lý, Vĩnh Trình muốn hỗ trợ lại bị nam nhân cự tuyệt. Hắn chỉ có thể ngồi ở trên sô pha nhìn nam nhân chậm rãi thu dọn, trong lòng lại hốt hoảng.

“Lần này không đoạt giải, anh có phải thấy không vui không? Tôi thấy trong khoảng thời gian này anh cũng không chịu nói gì.”

Nam nhân cười cười, một bên thu dọn quần áo, một bên trả lời: “Không có, không thể lấy được giải thưởng kỳ thật cũng không sao cả.” Y đối với danh lợi cũng không xem trọng, đương nhiên cũng thấy không quan trọng được mất.

CHƯƠNG 155

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

“Vậy là tốt rồi.” Vĩnh Trình chậm rãi gật đầu.

Hai người bước lên máy bay trở về, cả quãng đường đều rất im lặng; vì là khoang hạng nhất nên hầu như không có người nào. Vĩnh Trình đưa ra đề nghị sau khi trở về thì xem ngày nào đó rảnh rủ nhóm “đồng đội” ra gặp mặt. (nhóm công đấy =..=)

Kỳ thật Lâm Mộ Thiên cũng biết Vĩnh Trình cùng Lâm Việt còn có Thư Diệu và Nhiên Nghị, giữa bốn người này vì tranh quyền đoạt lợi mà có không ít thù hận, nhưng y cũng không rõ dụng ý của Vĩnh Trình.

Nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của nam nhân, Vĩnh Trình không chút nào giấu diếm tỏ vẻ: “Anh yên tâm, tôi sẽ dùng phương thức hòa bình nhất giải quyết vấn đề, mấy chuyện này anh không cần lo lắng.”

Nam nhân làm sao có thể không lo lắng?

Mấy người này nếu tụ tập lại lần nữa, không biết sẽ thành cục diện gì đây……

Nam nhân buông mắt xuống, gắt gao nhíu mày.

***

Trong nước thật không tiện, sau khi y cùng với Vĩnh Trình ở sân bay tách ra, ngồi lên xe mà Thư Diệu phái tới đón. Trở lại biệt thự của Lâm Việt, có thể do thời gian còn quá sớm, Lâm Việt và Thư Diệu cũng chưa về nhà, trong nhà có vẻ lạnh lẽo, bất quá này lại khiến nam nhân cảm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều.

Buổi tối hôm nay..

Lâm Việt vừa mới tiến vào nhà liền thấy nam nhân ngồi ở phòng khách xem tin tức trên TV, nam nhân mặc áo ngủ tựa vào đệm lưng, nghe thấy có động tĩnh ở cửa ra vào, y mới quay đầu lại nhìn.

Phát hiện người trở về là Lâm Việt, nam nhân vẫn lễ phép chào một tiếng: “Em đã về rồi sao, anh đã nấu canh, em đi uống đi.”

Ân cần thăm hỏi đơn giản như vậy lại khiến cho Lâm Việt vốn thiếu thốn tình cảm đã lâu, nay tìm được một chút ấm áp của gia đình. Trong khoảng thời gian nam nhân xuất ngoại, phần lớn thời gian hắn đều ở bên ngoài xã giao uống rượu. Nam nhân lâu rồi mới trở về, nói gì đi nữa hắn cũng phải bỏ mặc mấy loại xã giao rườm rà này, hảo hảo bồi nam nhân.

Vì không hoang phí một phen tâm ý của Mộ Thiên, Lâm Việt uống canh xong lại tắm sạch sẽ mới theo nam nhân cùng nhau xem TV. Hắn thay áo ngủ sạch sẽ, im lặng ngồi ở bên cạnh nam nhân.

Cũng không thể một phát liền xông qua.! (=..= đói khát thế cơ đấy)

Trong TV rốt cuộc đang chiếu cái gì, Lâm Việt căn bản cũng không biết. Trong khoảng thời gian không có nam nhân này hắn đều tự mình nghĩ biện pháp giải quyết dục vọng, lúc này Lâm Việt đã sắp tinh trùng thượng não, hắn cảm thấy vô luận là thế nào cũng phải làm một lần.

“Anh không lấy được giải thưởng.” Nam nhân uống một ngụm trà, có chút tiếc nuối nói với Lâm Việt, “Không thể thay công ty em giành được giải thưởng, bất quá, An Lâm lại lấy được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, coi như bù lại tổn thất của công ty.”

Lâm Việt dừng lại một chút, sau đó an ủi nam nhân: “Không sao, kỳ thật người đại diện của anh đã nói cho em biết rồi.” Hắn rất hiểu nam nhân, hắn biết nam nhân không phải đang thỉnh tội, chỉ là đang nói sự thật cho hắn.

Nam nhân không hề để ý đến hắn. Trên TV xuất hiện hình ảnh Thư Diệu, nam nhân chuyên tâm xem, có phóng viên hỏi Thư Diệu khi nào thì kết hôn, Thư Diệu nói tạm thời còn chưa tính kết hôn……

“Anh hai, em ở bên cạnh anh anh lại không nhìn em, anh làm chi toàn nhìn Thư Diệu.” Lâm Việt bất mãn ngồi xuống bên cạnh, tay luồn vào áo ngủ nam nhân, nam nhân thật bất đắc dĩ lại vừa tức mà nhìn hắn.

“……” Nam nhân cảm giác được tay Lâm Việt đang vuốt ve đùi y, y thật bất đắc dĩ.

“Anh thích em, hay là thích Thư Diệu?” Lâm Việt quay mặt nam nhân qua, khiến cho nam nhân đối diện mắt hắn. Thân thể nam nhân có chút cứng ngắc, mặt đỏ hồng nhìn hắn.

“Đó là vì TV đúng lúc nói đến cậu ấy ……” Nam nhân bắt đầu đáp phi sở vấn (hỏi một đằng, trả lời một nẻo; ông nói gà, bà nói vịt =.,=), y cũng không phải cố ý nhìn Thư Diệu, nhưng biểu hiện của Lâm Việt làm cho nam nhân thực hoài nghi…… Chẳng lẽ Lâm Việt đang ghen?

Ánh mắt nam nhân lấp lánh.

“Tối nay Thư Diệu không về, chỉ có chúng ta ở nhà, Thư Diệu đi Bắc Mĩ bàn chuyện làm ăn, tuần này cũng không ở nhà, vì sự tình đột ngột, hắn không kịp thông báo cho anh.” Lâm Việt dựa vào đầu nam nhân, giọng điệu nhẹ đi rất nhiều, lại lộ ra nồng đậm ái muội. ( Beta : Thằng nhãi ranh, định mơ hưởng thúc một mình hử -_- )

HẾT CHƯƠNG 155

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.