Đại Tiêu Cục

Chương 30: Chương 30: Để Lão Già Ta Khai Sáng Cho Hai Đứa




Khoảng thời gian sau đó đều là luyện tập và ăn côn trùng, Trương Tiểu Tịch cũng đến nhà mỹ nữ sư phụ một lần, kết quả không biết nguyên nhân gì, hắn có gõ cửa thế nào cũng không có ai ra, trạch nam không chắc có phải là do chuyện đem 30 hay không, trời đất chứng giám, hắn cảm thấy đêm đó mình thể hiện rất tốt, ngoại trừ hai kế hoạch đần độn lúc đầu, hắn vẫn đóng tròn vai anh trai tốt a, còn biết thành chuột đất cho Vương Thắng Nam chơi, điển hình đàn ông cúc cung tận tụy a.

Hắn làm sao biết bởi vì hắn cái trò đập chuột kia làm Vương Thắng Nam rất bối rối khi tỉnh lại, mỹ nữ sư phụ càng kiên quyết không muốn gặp lại hắn, trạch nam đáng thương hoàn toàn không biết mình chọc sư phụ chuyện gì, đành phải buồn bực về tiêu cục tiếp tục ăn côn trùng với luyện công.

Nhoáng một cái đã đến mùng bảy tháng giêng, thời gian ước định ra ngoài ăn chơi nhảy múa với Tề mập đã đến, giờ Dậu, anh mập quả nhiên bị “Bọn cướp” đưa đến cổng tiêu cục, Tề công tử thưởng những người kia nửa xâu tiền, mình thì nghênh ngang đi vào tiêu cục, Trương Tiểu Tịch thầm khinh bỉ anh mập, “Thân là huynh đệ kết bái, đệ cảm thấy mình phải ngăn cản lại tắc phong phóng túng của huynh, mau chóng trả huynh về với thê tử.”

Anh mập giật nảy cả mình, vội vàng khoát tay, “Đừng đừng đừng, năm mới rồi, đệ cho ta thư giản chút đi.”

Trương Tiểu Tịch bất đắc dĩ, “ huynh cũng biết là gần sang năm mới a, vậy còn không chịu an phận, chạy ra ngoài phong lưu làm gì.”

Tề mập chỉnh chịnh lại đầu tóc, nói nghiêm túc, “Đệ biết cái gì, đêm nay Bách Hoa lâu mở hội lớn. . . mấy sự kiện này không được dự ta không thoải mái.”

Trương Tiểu Tịch từ chối cho ý kiến, trạch nam cảm thấy mỹ nữ tuy tốt nhưng vẫn không bằng sống độc thân, hai người lại trò chuyện chốc lát, anh mập nói đã đến giờ, thế là hai người cùng tới Bách Hoa lâu.

Trên đường đi, bởi vì đa số cửa hàng đều tạm ngừng kinh doanh, phố cũng có vẻ quạnh quẽ, nhưng mà điều này hiển nhiên cũng không thể ảnh hưởng tới tâm tình anh mập, đi một đoạn Tề Quan Ngạn phát hiện có gì đó sai sai, xoa mũi hỏi Trương Tiểu Tịch, “Dù sao cũng đang ăn tết a, sao người đi trên đường thưa thớt như thế?”

Trương Tiểu Tịch cũng cảm thấy kỳ quái, “Không phải tới Bách Hoa lâu xem náo nhiệt chứ?” Đây hiển nhiên là câu nói đùa, Bách Hoa lâu có nào nhiệt cở nào cũng không thể hấp dẫn đàn bà và trẻ em nha.

Trăm mối vẫn không có cách giải, hai người một ông cụ đi đường lại hỏi, anh mập khách khí nói, “Ông à, đi đâu vội vàng như thế a?”

Ông lão vốn đang cắm mặt mà đi, vội cứ như muốn phá kỷ lục Olympic, lúc này bị cản lại tự nhiên rất khó chịu, nhăn mặt, “ không thấy trời sắp tối à, hai người các ngươi còn dám đi dạo trên đường, muốn bị Khai Biều Đảng tập kích sao?”

“Khai Biều Đảng?” Tề mập bồn chồn nhìn Trương Tiểu Tịch, thế nhưng Trương Tiểu Tịch chỉ ở trong nhà mấy ngày nay, hiển nhiên chưa từng nghe tới cái tên Khai Biều Đảng.

Ông lão cười lạnh, “Còn tưởng là nhân vật to gan lớn mật, nguyên lai là thứ cô lậu quả văn chưa từng nghe danh tên ác nhân kia.”

Trạch nam tự nhiên bị chửi cô lậu quả văn cũng hơi khó chịu, “ Khai Biều Đảng gì? Càn rỡ thế sao? Dám hoành hành trong huyện Thanh Dương.”

Lần này ông lão chỉ đẩy ra bọn hắn, quay đầu muốn đi, anh mập bất đắc dĩ tung ra đòn sát thủ, dúi nửa xâu tiền vào tay ông cụ, ông lão thấy tiền liền đổi thái độ ', “Lão già ta hôm nay sẽ khái sáng cho các ngươi, Khai Biều Đảng kia hung tàn dị thường, thích nhất ra tay với đám đàm ông trăng hòa cùng đàn bà phóng túng, hừ hừ, nếu các ngươi đang đi tìm em út thì tự cầu phúc đi,chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nghe nói Khai Biều Đảng đã xử hơn mười tên, trong đó có phú hộ, ca kỹ thậm chí cả người trong võ lâm, cả huyện Thanh Dương đều mất ngủ vì hắn, ban đêm chính là thời gian Khai Biều Đảng hoành hành, không được, không thể nói thêm nữa, ta phải mau về nhà, bằng không gương mặt đẹp trai của ta cũng khó mà giữ.

Hai người liếc nhau, trơ mắt nhìn ông lão tự kỷ kia biến mất tại góc đường, anh mập đau khổ chọc chọc Trương Tiểu Tịch , nói, “Làm sao bây giờ? Sao Thanh Dương huyện lại mọc ra tên ác nhân kia, ta còn muốn đi Bách Hoa lâu!”

Nhưng mà sắc mặt Trương Tiểu Tịch cổ quái, tạm thời không để ý Tề Quan Ngạn, vừa rồi hắn lại nghe được hệ thống-kun nói: Đinh! Nhiệm vụ cập nhật, mời kiểm tra.

Ta ngất, bồi Tề mập đi kỹ viện cũng có thể coi là nhiệm vụ sao? Trương Tiểu Tịch cảm thấy phẩm giá của nhiệm vụ-kun rất đáng nghi, nhưng hoài nghi thì hoài nghi, lâu rồi Trương Tiểu Tịch không làm nhiệm vụ, không có khả năng từ bỏ liền mở bảng nhiệm vụ lên.

Tên: Điều tra chân tướng Khai Biều Đảng!

Mục tiêu: trị an huyện Thanh Dương thật quá kém! Trời tối ra ngoài cũng không yên tâm, nhiệm vụ-kun không lên án mãnh liệt tên ác nhân kia! Yêu cầu tìm ra Khai Biều Đảng, làm rõ chân tướng giúp huyện Thanh Dương huyện lấy lại bình an! Nhắc nhở hữu nghị: ác nhân đã bị võ lâm Thanh Dương chú ý, các lộ cao thủ rục rịch, một khi hung đồ bị những người khác bắt trước coi như nhiệm vụ thất bại, cho nên làm ơn tìm ra hung thủ thật sự trong thời gian ngắn nhất!

Tình hình: Đang tiến hành. . .

Tìm kiếm hung phạm sao? Thú vị a, nhưng mà thoạt nhìn là loại nhiệm vụ tìm lời giải a, Trương Tiểu Tịch kiềm nén hưng phấn, độ khó nhiệm vụ càng lớn thì sao? Thì ban thưởng càng cao a, à, đương nhiên điều kiện là ta bắt hắn trước, nhưng mà theo lời ông lão thì tên kia rất khó giải quyết a, nạn nhân không chỉ có bá tánh bình dân, còn có mấy tên trọc phú cùng người trong võ lâm Thanh Dương, cũng may nội lực trạch nam đã tăng vọt, lòng tin kiên định, ngoại trừ mấy lão quỷ cảnh giới sơ khuy môn kính với võ sư ngoại công xuất sắc, hắn đã không sợ bất kỳ ai ở huyện Thanh Dương này. Mà người luyện đến cảnh giới kia ở Thanh Dương đều là ông vua con, hiển nhiên không có lý do đi hành hung người.

Trương Tiểu Tịch quyết tâm tìm được Khai Biều Đảng hung tàn trong miệng mọi người, tâm ý đã định, vậy phải bắt đầu tìm đầu mối, theo lời ông lão, mục tiêu của Khai Biều Đảng đa phần là khách làng chơi cùng gái lầu xanh, Bách Hoa lâu chỉ sợ không đi không được, hắn vỗ vai Tề mập đang ủ rũ một bên, nói, “ Xem ra mấy ngày nay phải giới nghiêm a, bằng không đại ca huynh về nhà trước đi, đợi có người bắt được hung đồ lại đến Bách Hoa lâu cũng không muộn a.”

Tề Quan Ngạn hiển nhiên đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng cắn răng, “Không được, vật vả lắm mới thoát ra, không ngắm đùi trong Bách Hoa lâu quyết không về a.”

Trương Tiểu Tịch bội phục tinh thần thẩm mỹ của anh mập, nhưng mà sau đó anh mập ưỡn mặt tiến tới trước người hắn, “Nghe nói hiền đệ ngay cả cao thủ Trần Trường Phong cũng có thể đánh bại, đến lúc đó vạn nhất gặp Khai Biều Đảng, mạng nhỏ của huynh phải phó thác trên thân hiền đệ rồi.”

Trạch nam còn tưởng rằng Tề mập là anh hùng nguyện chết dưới hoa mẫu đơn, kết quả phát hiện thằng này sớm đã nhắm vào mình, nhưng mà ai bảo hai người là huynh đệ kết bái đây, anh mập mà gặp nguy hiểm, hắn sẽ không mặc kệ.

Gật đầu trấn an anh mập, hai người cùng tiến về Bách Hoa lâu, trong thời điểm nhảy cảm này, Trương Tiểu Tịch phát hiện mình đã bắt đầu thấy hứng thú với “Sự kiện lớn ở Bách Hoa lâu” trong miệng anh mập...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.