Đến Bách Hoa lâu, thấy ngoại trừ tú bà bám dai như đãi lần trước cùng mấy tiểu thư đón khách, chung quanh còn có bốn đại hán vạm vỡ vẻ mặt hung tàn đứng canh.
“Nha nha nha, mau nhìn đây là vị đại gia nào a, đây không phải tài thần Bách Hoa lâu, Tề đại quan sao?” Tú bà thấy Tề mập, lập tức hai mắt toả sáng, hận không thể trẻ lại một hai chục tuổi, lập tức nhào vào ngực anh mập.
Tề đại quan? Nghe cái biệt danh kia, Trương Tiểu Tịch có chút cổ quái, biệt danh kia làm hắn liên tưởng đến Tây Môn đại quan trong bộ thần thư nào đó, cái gì? Ngươi nói « Thủy Hử»? Không không không, trạch nam tất nhiên nghĩ tới « Kim Bình Mai » a.
Thấy tú bà nhào tới, anh mập lộ vẻ kinh hoảng, nhanh chóng lùi lại ba bước, miệng hô lớn, “Không được đụng đến ta!”
Mấy tiểu thư nghe lời này đều cười đến ngực nẩy lên nẩy xuống, một cô trẻ tuổi nhất mở miệng trêu, “Tề đại quan lại sợ cái vị trong nhà kia phát hiện trên quần áo có vết lạ sao?”
Anh mập vì che giấu xấu hổ đành phải nhìn trời, hỏi tú bà đang ủ rũ, “ Bách Hoa lâu sắp thành hiệu cầm đồ hay sòng bạc sao? Bố trí nhiều bảo vệ bên ngoài vậy làm gì, nhìn mấy ông thần kia ai còn dám đến đây chơi a.”
Tú bà cười như mếu, “Ngài cũng nên hiểu cho a, gần đây Khai Biều Đảng càn rỡ vô cùng, ba ngày qua đã có không biết bao nhiêu người bị tập kích, một chị em trong Bách Hoa lâu cũng gặp nạn, thảm trạng nha, bây giờ còn nằm trên giường sượng mặt đó, hiện tại không chỉ bên ngoài điên cuồng, ngay cả trong lâu lòng người cũng bàng hoàng, nếu không có bốn vị đại gia Thiên Tinh Bang hỗ trợ, chị em cũng không dám mở cửa buôn bán.”Ả thở dài, “Làm ăn a, sớm bị Khai Biều Đảng ảnh hưởng rồi, thu nhập cũng giảm ngàn lượng, người gặp may còn đỡ, đảm bảo cũng đủ doanh số, chỉ tội mấy chị em chưa đủ số, vài ngày liên tiếp không tiếp khách đều oán trách Khai Biều Đảng chết không yên lành đây, ai nha nha lão thiên gia không có mắt a, Bách Hoa lâu vốn giúp chị em nghèo khổ, sao cứ gặp chuyện chẳng lành, ngài bảo chúng ta sống thế nào nha!”
Thấy tú bà càng nói càng tội, đôi mắt giống như còn có vài giọt nước mắt, anh mập tranh thủ móc ra một lượng bạc vụn nhét vào trong tay nàng, an ủi, “Thấy ác nhân kia ngông cuồng như thế, đại gia huyện Thanh Dương như ta cùng các hảo hán giang hồ sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, qua vài ngày nữa đảm bảo trả lại Bách Hoa lâu đông khách như trước.”
Tú bà cầm được bạc lập tức mặt mày hớn hở, “Ài nha, vẫn là Tề đại quan thương tiếc chúng ta, hai vị nhanh vào đi.”
Đi vào Bách Hoa lâu, hai người lập tức thấy đủ chuyện lạ thường, vốn cho rằng mọi người sợ Khai Biều Đảng sẽ không dám đến Bách Hoa lâu tiêu khiển, nhưng mà sau khi đi vào, đờn ca, sáo thổi, tay vịn không ngừng bên tai, thật là phi thường náo nhiệt, nào có dáng vẻ làm ăn thất bại, Tề mập lầm bầm, “Ta khinh, lão già kia lại dám lừa gạt bản đại gia! Nói nghe thê thảm lắm, kết quả còn náo nhiệt hơn ngày thường.”
Trương Tiểu Tịch lại lắc đầu “Huynh nhìn kỹ một chút.”
Tề mập chăm chú nhìn lại mới phát hiện hơn phân nửa người ở đây hắn chưa từng gặp qua, tuy tất cả mọi người đang uống rượu tìm vui, nhưng hình như đều chú ý tới lầu hai, trong mắt giấu giếm vẻ hưng phấn, nói là đang tìm hoan không bằng nói đang chờ cái gì đó diễn ra, đồng thời ánh mắt của bọn hắn không say chút nào, nói đúng hơn là cực kỳ cảnh giác, đao kiếm đoản côn đều như ẩn như hiện, anh mập hít một hơi lạnh, “Từ lúc nào mà Bách Hoa lâu cho phép mang theo những đồ vật nguy hiểm này vào?”
Trương Tiểu Tịch cũng tò mò, “Xem ra những người này đều là người trong võ lâm Thanh Dương, có điều không biết tại sao hôm nay rủ nhau tới đây.”
“Không phải là vì Khai Biều Đảng chứ, ha ha, những người này tới làm sứ giả hộ hoa sao?” Tề đại quan đùa một câu không tim không phổi.
“Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Trương Tiểu Tịch kéo một nam nhân gầy gò lại, “Vị công tử này. . .” Người gầy kia nhíu mày, trạch nam lại sửa lời, “Ách, là tráng sĩ, là tráng sĩ.” Người gầy lập tức vui mừng hớn hở, “ tiểu huynh đệ, nhìn không ra nhãn lực của ngươi rất độc đáo nha, nói đi, tìm Hắc Toàn Phong Lý Tiểu Quỳ làm gì?”
Trương Tiểu Tịch đổ mồ hôi hột khi nghe thấy biệt hiệu kia, “Tiểu đệ vừa tới, muốn thỉnh giáo tráng sĩ, các hảo hán tề tụ Bách Hoa lâu không biết có chuyện chi?”
“A? Ngươi không biết sao” người gầy ngạc nhiên, “Chẳng lẽ các ngươi không biết hoa khôi Bách Hoa lâu Mẫu Đơn tiên tử tới sao?”
Một hòa thường mập bàn bên hừ lạnh một tiếng, “Cũng không soi mặt vào nước tiểu xem mình là ai, chỉ bằng ngươi cũng dám vấy bẩn Mẫu Đơn tiên tử?”
Người gầy giận dữ, “Con lừa trọc ngươi có thể đến, tại sao ta không thể? Tin Ưng Trảo thủ của gia gia cho ngươi tuyệt hậu không?”
Hòa thượng mập trừng mắt một cái, cầm nhật nguyệt quyền trượng muốn đứng dậy, “Tôm tép nhãi nhép, không thể xin lỗi thì hôm nay ta phải hàng yêu trừ ma rồi.”
Mùi thuốc súng không chỉ ở đây, võ lâm Thanh Dương lớn như vậy, nhiều người đã có thù hận từ trước sớm đã nhịn không được muốn vung tay đánh lớn rồi, ngay lúc căng thẳng dâng cao, ngoài cửa lại có hai người đi tới, một người trung niên như thư sinh lưng đeo trường kiếm, mặt áo xanh, một người mắt hất lên cao, mặt hoa da phấn, thấy sắp có biến, sắc mặt người trung niên càng khó coi, ho khan một tiếng, Trương Tiểu Tịch nghe tiếng ho xuyên qua không khí ồn ào truyền đến tai mình thì híp mắt lại, xem ra là cao thủ nội công.
Hơn trăm người ở đây cũng nghe được tiếng ho, lập tức yên tĩnh lại, Lý Tiểu Quỳ cùng hòa thượng mập đang căng thẳng nghe xong cũng ngồi xuống đàng hoàng.
Có một lão tiền bối phổ cập kiến thức cho đám hậu bối, “Nhìn thấy không, vi kia là Tả hộ pháp Thiên Tinh Bang, giang hồ xưng Thất Tinh kiếm khách Triển Ngọc Hùng Triển đại hiệp, chớ nhìn hắn còn trẻ, đây chính là ta cao thủ nổi danh võ lâm Thanh Dương đã lâu, một bộThất Tinh kiếm pháp đứng vững xếp vào ba vị trí đầu ở Thiên Tinh Bang, vô cùng lợi hại a, cho nên ông ta chỉ cần ho một tiếng, tất cả mọi người đều phải ngồi cho ngoan.”
“Vậy thiếu niên còn lại là ai a? Thầy Triển Ngọc Hùng cung kính với hắn như vậy, chẳng lẽ võ công hắn cao hơn cả Triển đại hiệp sao?” Lại có hậu bối hỏi.
Tiền bối lập tức nghẹn lời, “Hắn... Hắn có lẽ là con cháu một lão tiền bối a.” Trương Tiểu Tịch nhìn anh mập, chỉ thấy tên kia đang trốn sau lưng mình như chuột thấy mèo...