Đại Tiểu Thơ, Đừng Nghịch Nữa

Chương 1: Chương 1: Đại Minh Tinh Trão Nhi




Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời xanh, gió điu hiu khẽ rung rung những chiếc lá xanh tươi, ánh nắng ấm áp của mặt trời trải lên khắp khu vườn “bé nhỏ”, chim hói ríu rít tụ lại đón một mùa xuân sắp đến. Một người đàn ông mang phong thái nghiêm nghị bước vào, cất tiếng:

“Trão Nhi, đừng làm loạn căn phòng này nữa, đến giờ phải đi lưu diễn rồi”

“Thôi nào để em chơi thêm chút nữa đi mà anh hai, còn tận nửa tiếng, ắt phải vội!”-Trão Nhi mắt long lanh víu áo anh, bộ dạng cầu xin. Anh vùng vẫy cố lôi Trão Nhi ra nhưng anh không ngờ cô còn dai HƠN cả “đĩa đói”. Người anh kiệt sức, đành chấp hai tay lạy con tiểu nha đầu này

“Kịch kết thúc chưa?”-Một người đàn ông bỗng nhiên bước ra, ông thở dài rồi véo tai Trão Nhi lôi cô ra xe.

“A! Con sẽ ngoan mà, Papa tha mạng….”-Trão Nhi đau đớn hét lên, rên rỉ, giọng rất tội như một đứa bé vô (số) tội. Cô chưa kịp phản ứng thì ông đã “ném” cô lên xe và tặng kèm là một cái cốc đầu đau điến. Cô thét lên, phồng má lên cố nuốt cục tức, bánh xe bắt đầu lăn, cô cắn môi chửi bới trên trời dưới đất, may mà xe của cô không cho âm thanh lan ra ngoài nếu không sẽ có rất nhiều người vào bệnh viện vì bị tổn thương tai quá, cũng may là bác tài xế đã chuẩn bị bông gòn bịt tai (T/g: ông này cáo giá quá :)).

Sau một thời gian, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Phía trước là một tập đoàn nổi tiếng thế giới-Showbiz, chỉ có những đại minh tinh hoàn mỹ toàn diện mới được phép bước vào. Trão Nhi bước ra khỏi chiếc xe, các góc độ đều đoạt đến trình độ hoàn mỹ, hoàn toàn không phải là cô ở nhà nữa. Khuôn mặt cô tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lại rất quyến rũ. Cô bước vào căn phòng, mọi người đang đợi cô, nhìn vẻ mặt của bọn họ có chút khó chịu vì cô đi trễ khá lâu so với giờ hẹn. Ở trong bầu không khí này, mọi thứ đều có vẻ rất ngộp ngạt, khó chịu, khuôn mặt cô thoáng chút bối rối nhưng cố giữ lại phong thái.

“TRÃO NHI!!!!!”-Một người đàn ông hét lên đằng sau lưng cô, làm cô một phen giật bắn mình. Cũng phải thôi, đang im ắng như vậy mà tai lại chịu một thứ âm thanh phải thuộc dạng “siêu âm” ai lại chằng giật mình chứ. Không khí đang im ắng bỗng dưng lại chuyển thành một tràng cười.

Cô tức điên người, mặt cô đỏ lên vì tức giận và xấu hổ. Là tên Lâm Chân Dực đáng ghét, nếu không phải ta đang ở công ti thì đừng mong hôm nay ngươi được trở về toàn mạng. Cô vuốt vuốt ngực để giữ bình tĩnh, lấy lại giọng, hỏi:

“Người biết luật công ti đều không dám vi phạm vì nếu không may bị chủ tịch phát hiện thì sẽ bị đuổi việc ngay lập tức”-Cô nhếch miệng khiêu khích, khuôn mặt đầy ám khí

“Nhưng mà tui chỉ đang diễn lời thoại của tôi thôi mà?”-Anh thản nhiên nói, mặt đắc ý khi thấy cô đang nóng máu não mà không làm được gì. Cô càng tức anh càng thích thú, anh quả thực là kẻ xấu xa, tệ bạc. Cô tức quá quyết tâm trả thù tên Lâm Chân Vịt khốn nạn khi cô có cơ hội. *Ta mà đã hạ quyết tâm thì đừng hòng*. Cô kìm giận, cười gượng hỏi:

“Chắc anh không ngại cho tôi xem thử kịch bản của anh để tôi xem khúc đó ở chỗ nào chứ?”-Cô cười nham hiểm, nhìn vào cô thôi thì cũng đã đủ để người tạ lạnh hết cả sóng lưng nhưng cô đâu có ngờ được là hắn ta lại chỉ vào điều nội quy cuối cùng: “KHÔNG ĐƯỢC ĐỌC KỊCH BẢN CỦA DIỄN VIÊN KHÔNG CÙNG BỘ PHIM”.

“Đáng ghét! Đã vậy thì tôi sẽ đi sang hỏi đạo diễn của anh xem có nhân vật tên Trão Nhi trong bộ phim của ngươi không!”- Cô nghiến răng hùng hổ bước đến nhanh đến văn phòng đạo diễn của anh.

Trong căn phòng của người đạo diễn, một cô gái trẻ trung, năng động nhẹ nhàng đứng lên, mặt có thoáng khó chịu khi cô bước vào căn phòng

“Tôi biết tôi không phải là một diễn viên góp mặt trong bộ phim của cô nhưng cho tôi hỏi trong bộ phim của cô có nhân vật nào tên là Trão Nhi không?”-Cô nói, ánh mắt hình viên đạn liếc anh như thể biết rằng anh đã trở thành con mồi bị săn của cô rồi, chuyện thoát khỏi móng vuốt của cô chỉ có ở một phần vạn.

Cô thoáng ngạc nhiên vì chưa từng có vai diễn nào giống như vậy, cô định mở lời nhưng bắt gặp ánh mắt của Lâm Chân Dực, ánh mắt của cô bỗng chốc thay đổi, khuôn mặt vô ý thức

“Có!”-Cô nói, khuôn mặt khó hiểu. Nhìn thấy vẻ mặt của cô, cô nghĩ chắc chắn là hắn đang dở trò ma quỷ dọa người, cậy quyền thế ức hiếp người khác, rõ tiểu nhân.

*Anh ta thật sự là người nào chứ?*

GẶP KHẮC TINH TRONG NGÀY CÓ XUẤT THÂN KHÔNG BÌNH THƯỜNG, CÓ THỂ DỄ DÀNG ĐỂ ĐẠO DIỄN THỰC HIỆN NHỮNG GÌ MÌNH MUỐN. THẬT RA ANH TA LÀ AI, LIỆU TRÃO NHI CÓ ĐIỀU TRA ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG? HÃY ĐÓN XEM CHƯƠNG TIẾP THEO VÀ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ!

~~~ THE END CHƯƠNG I ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.