Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 12: Chương 12: Sự kiện cẩu huyết (ý nói những việc lặp đi lặp lại chán ngắt, tẻ nhạt) của Thước Nhạc




Việc sửa sang lại tứ hợp viện kết thúc, chái nhà của đông sương phòng được mở ra, vì phòng ngừa đòn dông sập, đội thi công mất không ít công sức. Phòng bếp là theo hình thức mở ra, cả đông sương phòng sơn màu kem, phòng phía đông là nhà ăn màu trắng với bàn ăn đá sáu người, cạnh cửa sổ đặt hai cái sô pha, mặt trên là hoa văn cánh hoa, chính giữa là bàn gỗ màu vàng nhỏ, phòng phía bắc và nhà chính sửa thành một phòng sinh hoạt hàng ngày lớn, sô pha thật to, còn có giá sách kiểu âu, bàn trà màu trắng, nhìn tổng thể đông sương phòng rất lớn, rất thoải mái.

Phòng của Lâm thúc Lâm thẩm cũng được sửa xong, rất đơn giản ấm áp. Bởi vì không có chỉnh trang, sân trong thực thanh tĩnh, nhìn qua hai cây phía trước nhà chính, mọc rất tốt, cành lá phía trên cực kì tươi tốt, có cảm giác như che trời. Lâm thẩm nói trước đó vỏ cây hòe rớt không ít, sau đó lại phát triển ra cái mới, cả cây đều rất khỏe mạnh.

Cây nho đằng sau cũng phát triển tốt lắm, bất quá vì năm nay trồng muộn, không thể mọc quả trong năm nay.

Thời gian này tâm trạng của Thước Nhạc vô cùng tốt, vài loại động vật trong không gian vì ăn uống nước trong hồ và thực vật trong đó, cả bọn lớn lên rất nhanh, nhất là vịt và ngan. Nghĩ đến không lâu là có thể ăn trứng.

Trước khai giảng một ngày, Thước Nhạc đến khu thương mại mua hai bộ đồ mùa thu, thời tiết đã muốn đổi lạnh, Thước Nhạc cũng không mang nhiều quần áo.

Đi dạo một hồi, Thước Nhạc đột nhiên thấy Khúc Phàm từ phía bên kia đi qua, Thước Nhạc muốn gọi anh một tiếng, kết quả người không thấy, có lẽ là ảo giác.

Mua hai bộ quần áo, đi xuống lầu, mẫu thân gọi điện thoại, nói với cậu nàng đem rau dưa cùng hoa quả khô Thước Nhạc để lại đi xét nghiệm, kết quả bên trong hoàn toàn không có nông dược, hơn nữa dinh dưỡng rất phong phú.

Thước Nhạc bên này vui vẻ, còn nông dược đâu, đồ ăn gieo xuống cậu không quản, hoàn toàn là gieo trồng hoang dại. Làm sao có nông dược.

A một tiếng thét vang lên từ phía sau, Thước Nhạc cúp điện thoại không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng này thực quen thuộc. Sờ mũi Thước Nhạc bước nhanh về phía trước, phía sau hỗn loạn xảy ra, tiếp theo là tiếng bước chân, cánh tay Thước Nhạc bị nắm, vùng một cái, trên cổ đột nhiên lạnh lạnh, Thước Nhạc bất động. A tình huống cẩu huyết như vầy thế nào có thể làm cậu đụng tới đâu. Thực tốt, Khúc Phàm, anh ta đúng là thần xui xẻo, ở bên ngoài đụng tới anh sẽ không có gì tốt.

Thước Nhạc thấy bóng người quen thuộc trong nhóm người phía đối diện, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

“Đừng tới đây, bước tới tao giết nó.” Thước Nhạc cảm thấy cánh tay chợt lạnh, mùi máu tươi tỏa ra.

Khúc Phàm thấy con tin trong tay đối phương, liền mở to hai mắt nhìn, thật sự không thể tin được Thước Nhạc thế nhưng tại đây, đột nhiên tâm liền loạn, không biết làm như thế nào.

Tên tội phạm kéo Thước Nhạc thối lui đến góc tường, đem Thước Nhạc che ở trước hắn, Thước Nhạc không ngờ chuyện tình cẩu huyết như vậy sẽ xảy ra trên người cậu. Dao nhỏ trên cổ kề rất gần, Thước Nhạc nghe rõ được tiếng hít thở ồ ồ của tên tội phạm. Kỳ lạ là Thước Nhạc cũng không cảm thấy sợ hãi, giống như là xem một vở hài.

Hắn thấy phía đối diện Khúc Phàm cau mày nói gì đó với cảnh sát bên cạnh, đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ khẩn trương của Khúc Phàm, chính là không biết hôm nay là bởi vì cái gì. Lúc làm việc Khúc Phàm thật đúng là rất đẹp trai, anh là kiểu đàn ông thực kiên cường cứng rắn, có thể vì là cảnh sát, Khúc Phàm rất thận trọng. Có đôi khi Thước Nhạc thật sợ anh phát hiện bí mật của mình. Hai người cách xa nhau, bốn mắt nhìn nhau, Thước Nhạc cười thoải mái, mà Khúc Phàm thì mặt mày nhăn sâu lại.

Một tiếng trôi qua, tên tội phạm không đáp lại sự khuyên bảo của cảnh sát, thông qua đối thoại Thước Nhạc biết người này là tội phạm giết người, Chắc là biết chính mình không có đường sống hắn vẫn kêu la muốn gặp vợ trước, vợ trước của hắn làm trong khu thương mại này.

Một tiếng này Thước Nhạc không hề động, vẫn phối hợp với tên tội phạm, cậu cảm giác dao trên cổ đã không gần như trước, có lẽ là thời gian quá lâu, tay hắn hơi run, vì Thước Nhạc bị tên tội phạm đâm bị thương cánh tay phải, vẫn dùng tay trái đè nặng, cậu cảm thấy đã ổn, tay trái thận trọng buông ra, người phía sau không hề hay biết.

Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm, Khúc Phàm vẫn đứng ở đó, anh thấy Thước Nhạc bỏ tay trái xuống, thậm chí tay phải còn vòng lại, tiếp theo Thước Nhạc nhìn anh, ánh mắt hướng về bên phải, chớp chớp.

Kỳ thật lúc này xung quanh khu thương mại đã bị bao vây, nhưng vì nơi này là khu trống trải ngay trung tâm khu thương mại, tay súng bắn tỉa không thể ngắm, tên tội phạm núp quá tốt. Vì dao nhỏ vẫn kề Thước Nhạc, cảnh sát cũng không dám tiến lên, hiện tại chỉ có thể chờ vợ tên tội phạm đến, chính là việc này cũng rất mạo hiểm, bởi vì tên tội phạm muốn đem vợ hắn cùng chồng cô ta giết chết, ai cũng không thể cam đoan việc gì xảy ra, cho nên vẫn giằng co, về phần Thước Nhạc bị hắn bắt cóc , trừ bỏ Khúc Phàm thì không ai chú ý, dù sao Thước Nhạc tuy là vóc dáng khá cao nhưng bề ngoài hơi non, thoạt nhìn giống như học sinh trung học, ở đây cũng không ai trông cậy cậu làm được gì.

Khúc Phàm thấy ánh mắt của Thước Nhạc, anh nhìn theo ánh mắt của cậu, bên phải là bậc thang, chỗ đó khá gần Khúc Phàm, Khúc Phàm từ phía sau đi chậm qua, cảnh sát ở đó có chút khó hiểu, từ vị trí đó nhìn lại con tin vừa vặn che ở trước tên tội phạm, muốn lướt qua con tin bắn tới tên tội phạm là không thể.

Khúc Phàm đi đến phía sau cầu thang, kiểm tra lại súng lục, xác nhận một chút, thận trọng nhích ra ngoài, Thước Nhạc chọn vị trí này rất tốt, đầu của cậu vừa lúc ngăn tầm mắt của tên tội phạm.

Thước Nhạc thấy Khúc Phàm đã chuẩn bị tốt, hít một hơi sâu, lúc này cậu lựa chọn tin tưởng Khúc Phàm, nhớ rõ lúc cậu ở trong thư phòng của Khúc Phàm thấy huy chương vàng trên giá sách, đó là huy chương vàng quán quân bắn súng ba năm liên tiếp. Khúc Phàm thấy Thước Nhạc nhắm mắt lại, lúc mở ra ánh sáng bắn ra bốn phía, ánh mắt đó như ánh sao chói lọi rực rỡ, loại ánh mắt đó làm cả người Thước Nhạc như ánh nắng chói mắt, phong hoa tuyệt đại. Khúc Phàm lắc lắc đầu, giờ cũng không phải lúc ngẩn người.

Cầm súng, thấy Thước Nhạc trừng mắt, thân thể nghiêng mạnh về phía trái, tốc độ mau đến làm cho mọi người hoàn toàn không có phản ứng, cơ hồ đồng thời “Phanh…phanh…phanh…” ba tiếng súng vang lên đem mọi người bừng tỉnh, phát thứ nhất bắn vào mi tâm tên tội phạm, phát thứ hai thứ ba bắn vào trái tim.

Khúc Phàm chạy nhanh đến, “Thế nào?” Nhấc chân đá con dao của tên tội phạm bay ra xa.

Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm cười sáng lạn, quả thực người này đáng giá tin tưởng, “Không có việc gì, chính là chân hơi run.”

Oa… ở hành lang bệnh viện Thước Nhạc cầm túi nôn rối tinh rối mù.

Khúc Phàm đưa ly nước qua, cẩn thận đỡ lưng cậu, “Uống nước. Làm sao lúc này em mới có phản ứng nha.” Thước Nhạc xúc miệng, nghe thấy lời nói của Khúc Phàm quay qua liếc anh một cái. Khúc Phàm chột dạ. Dời ánh mắt.

Thước Nhạc từ khu thương mại đi ra cùng Khúc Phàm đến bệnh viện băng bó vết thương, vốn vẫn tốt, nhưng thầy thuốc băng bó vết thương xong, Thước Nhạc đột nhiên nghĩ đến mà sợ hãi, lại nhớ tên tội phạm, bộ dạng trừng mắt sau khi chết, lập tức nhịn không được, cầm túi bắt đầu nôn, buối tối không ăn gì, trong bụng cũng không có thứ gì, nôn đến dạ dày đau.

Khúc Phàm nhìn thấy mặt Thước Nhạc trắng bệch, đau lòng, “Bằng không hôm nay em đến chỗ tôi, có lẽ buổi tối còn nôn nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.