Đại Tùy Quốc Sư

Chương 13: Chương 13: Đến cả ngươi cũng muốn khi dễ lên đầu lão phu




Lục Lương Sinh buông cuốc xuống, chạy tới phía phụ thân, giữa không trung sau lưng, một đạo hắc ảnh nhào xuống, nhưng thiếu niên đã rời khỏi, rơi xuống mặt đất phía dưới, tầm mắt phóng đại, là một thanh cuốc nghiêng nghiêng tựa ở bờ ruộng, một mặt hơi vểnh hướng lên phía trên.

Tử Tinh Đạo Nhân:

-... Cái này.

Thân cóc hạ xuống, nện vào cây cuốc, thanh cán bá một cái quay ngửa, bình một tiếng, đánh vào cái trán của hắn, chân sau lảo đảo mấy bước, “oành” nằm ngã xuống trên mặt đất, nhìn qua bầu trời đều đang xoay tròn, tứ chi hơi run rẩy khi có khi không. Nơi xa, tiếng hai phụ tử đối thoại mơ hồ truyền đến.

- Phụ thân, con mắt thế nào?

- Cát vào, có chút khó chịu, làm sao cũng không ra, giúp ta thổi một chút....

Tử Tinh Đạo Nhân chớp chớp mắt cóc, gian nan lật người:

- Lão phu sẽ không bỏ qua.

Ánh mắt nhìn lại bình gốm bày trên bờ ruộng, hơi mở ra, cười khẽ nhảy tới, bụng đè ép bùn đất, hướng bên kia leo lên đi qua.

- Lão phu hạ độc chết phụ tử hai người các ngươi!

Lúc đi về phía bình gốm, ở một bên ruộng khác, Lục Lão Thạch dụi dụi con mắt, đã tốt lên rất nhiều, nháy vài cái, nhìn lại bốn phía, bỗng nhiên co cẳng chạy ra ngoài.

- Phụ thân?!

- Lương Sinh, con cóc kia của ngươi trộm nước uống ---

Lục Lão Thạch rống to.

Tử Tinh Đạo Nhân vừa đẩy được cái nắp ấm ra nghe được âm thanh, nghiêng đầu, một cái chân mang giày cỏ phóng đại trong tầm mắt, bình một tiếng, miệng con cóc méo nghiêng, lưỡi dài phun ra, con cóc cực đại bay thẳng ra ngoài, rơi xuống mặt đất cuồn cuộn hai vòng mới dừng lại.

Lục Lão Thạch chống nạnh, nhìn xem bình gốm trên mặt đất, thở dài một hơi.

- May mà phát hiện kịp thời, nếu để cho con cóc ngươi uống qua nước này, chỉ sợ bình gốm cũng không thể dùng được nữa.

Lục Lương Sinh dửng dưng ngồi xổm bên cạnh con cóc đang nằm rạp trên mặt đất:

- Sư phụ, nếu ngươi khát nước, thì cũng có thể nhảy tới mé ruộng.....

- Vi..... Vi sư không khát..... Chỉ là có chút mệt, để ta nằm sấp một lát.

- Vậy sư phụ ngươi nghỉ ngơi, ta lại cùng phụ thân làm tốt công việc, khi nào trở về sẽ gọi ngươi.

Thiếu niên quay trở lại, kéo tay Lục Lão Thạch còn đang hùng hùng hổ hổ tiếp tục lao động trên đồng ruộng, nhanh đến buổi trưa mới thu thập trở lại trong thôn, lại phát hiện đại lão gia trong thôn, phu nhân trong nhà tụ tập không ít, xúm lại một nhúm người đang lòng đầy căm phẫn, cao giọng chửi rủa.

- Nói chúng ta chặn mất mất nước sông, không cho thôn phía dưới con đường sống, khinh người quá đáng, thế mà chạy đến nha môn cáo trạng!

-... Người trong thôn phía Bắc đều là một đám không biết phần biệt phải trái, cứ thử đi lên Tê Hà Sơn nhìn xem.

- Đúng thế... Năm nay trên núi chảy xuống nước, vốn là cạn như thế.... Hương chính lại cũng tin lời bọn hắn nói.

Phía dưới Tê Hà Sơn, chỉ có hai tòa thôn, một nam một bắc, sơn thôn Lục Lương Sinh ở là phía nam, nước trên núi hội tụ hạ xuống, sẽ từ bên này chảy qua, sau đó lại đi phía bắc, nông dân dựa vào đất ăn cơm, uống là nguồn nước, thường xuyên làm ầm ĩ, lần này lại chạy đến huyện nha bên kia đi cáo trạng.

Lục Lão Thạch lưu lại, cùng đoàn người thương nghị đối sách, Lục Lương Sinh cầm hai thanh cuốc trước quay về trong nhà, mẫu thân cũng đang ở trong nhà bếp mắng người thôn bắc, trong viện đều có thể nghe được, mâu thuẫn giữa người trong hai thôn không phải một ngày hai ngày, hắn cũng không có cách, trừ phi biến một con sông thành hai đầu...

Nghĩ tới đây, bản thân Lục Lương Sinh đều kém chút bật cười, lấy tu vi của hắn, đừng nói phân sông lmà hai, chính là dẫn tới một dòng suối nhỏ trong ruộng đều khó khăn, còn không bằng dùng cuốc cho nhanh.

- Tiểu Tiêm, đợi lát nữa ăn cơm gọi ta.

Lương Sinh đem cuốc cất kỹ rồi quay qua dặn dò muội muội đang ngẩn người dưới mái hiên một tiếng, trở lại trong phòng, cầm bút lên mực lên luyện chữ, nội dung viết cũng là những gì trong « Nam Thủy Thập Di », làm một lần luyện chữ biết chữ, thứ hai cũng có thể tăng cường ký ức đối với thuật pháp trong sách. Nếu như gặp được việc gấp, cũng không thể lật sách đi xem.

Thời gian cơm trưa, Lục Lão Thạch thở hồng hộc trở về, cắm đầu ngồi vào bên nhà bếp, bưng chén, không cầm đũa, nghĩ đến chuyện khi nãy đã tức giận, ba một tiếng, đặt chén xuống bàn.

-... Nếu để cho đám kia lưu manh bắc thôn cáo quan thành công, đến lúc đó phán hạ xuống, từng nhà trong thôn chúng ta đều sẽ gặp nạn..... Chỉ tiện nghi cho bọn hắn năm nay thu hoạch, chúng ta ăn cái gì?!

- Ác nhân cáo trạng trước, đại nhân vật huyện nha bên kia cũng không tự mình hạ xuống nhìn xem! Quả thật tức chết người!

Lý Kim Hoa đưa tay đến phía sau lưng trượng phu, vuốt vuốt:

- Tức giận quá làm chi, tức giận đến hỏng thân thể thì làm sao bây giờ? Bọn hắn chính là khi dễ chúng ta không có người biết chữ, một nhóm đại lão gia các ngươi lên núi đi săn thì hùng hùng hổ hổ, đứng ở huyện nha thì ngay cả cái rắm đều không thả ra được.

- Ha ha, ngươi đây là an ủi người hay là...

- Ca ta biết chữ mà.

Lục Lão Thạch vừa định nói “hay là thẹn mặt mũi của ta” còn chưa nói hết lời, đột nhiên dừng lại, Lý Kim Hoa đang chuẩn bị đáp trả trượng phu cũng quay đầu, hai người nhìn về phía Lục Tiểu Tiêm nói chuyện.

Tiểu cô nương giơ tay lên, chỉ vào Lục Lương Sinh bên cạnh đang ngửa mặt lên nghĩ ngợi thuật pháp trong « Nam Thủy Thập Di », nhìn xem ba người.

- Nhìn ta làm gì?

- Vừa rồi Tiểu Tiêm nói ngươi biết chữ?

- Tiểu hài tử nói dối.....

Lục Lương Sinh không muốn nhanh như vậy để người ta biết hắn đã biết xem biết viết chữ, dù sao mới bao lâu đâu, nếu để cho người biết, chỉ sợ có người sẽ nói hắn là Yêu Quái.

Ánh mắt Lục Lão Thạch, Lý Kim Hoa liền chuyển đi qua nhìn lại con gái Lục Tiểu Tiêm, tiểu cô nương đứng lên, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ:

- Ca ta viết trong miếu chữ, còn đọc qua cho ta nghe nữa đây.

Bên kia, Lục Lão Thạch đột nhiên đập tay xuống bàn một cái, cũng không hỏi nhi tử lúc nào biết chữ, chỉ cao hứng chà xát hai tay qua lại:

- Lần này tốt rồi, còn nói chúng ta không có người đi công đường nói rõ lí lẽ cùng đám lưu manh kia, Lương Sinh à Lương Sinh, sáng mai chúng ta liền đi Phú Thủy Huyện!

Không đợi Lục Lương Sinh đáp lại, vỗ tay một cứ như vậy quyết định, sau đó đứng dậy lao người chạy ra ngoài, thông báo cho những người khác biết.

Vườn rau bên cạnh, con cóc lớn đang phủ phục trên mặt đất trừng mắt nhìn. Khẽ nhếch miệng cóc, tựa hồ là đang cười.

- Đi ra ngoài cũng tốt, ra ngoài cũng đừng nghĩ trở về, lão phu là nhất định phải báo. thù này....

Cô cô cô cô..... Một đạo thân ảnh hoa râm tới, Tử Tinh Đạo Nhân cảm giác bị mổ đầu một cái, chuyển động thân hình đang phủ phục, con mắt to như hạt đậu đối đầu cùng đối phương.

- Ngay cả súc sinh ngươi cũng dám khi dễ đến trên đầu lão phu, cẩn thận nấu ngươi!

Con gà mái kia nghiêng nghiêng đầu, kêu rột rột hai tiếng, mở ra hai cánh nhào tới. Trong nội viện, một gà một cóc đánh đến hôn thiên ám địa, khó phân thắng bại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.