Từ nay về sau, người tu đạo biết tin chạy đến bắt đầu truy sát, một nhóm rồi một nhóm đến, một nhóm rồi một nhóm săn giết, từ phía tây tầng tầng đại sơn, mãi cho đến phía đông dậy sóng giang hà, mất đi chỗ dựa trong lòng, bắt đầu ăn tu đạo sĩ, ăn yêu tu, chỉ cần dám đến, hắn cũng sẽ không buông tha, tu vi cũng càng ngày càng mạnh, nếu như lại cho hắn mười năm, có lẽ sẽ thẳng bước tiến đến Yêu Vương.
Nhưng mấy năm sau đó, tu vi dựa vào thôn phệ thu hoạch được bắt đầu phản phệ, trong lúc suy yếu cũng gặp phải kẻ địch khủng bố, một lão hòa thượng, cũng không biết ngày đó là xảo diệu gặp nhau, hay là đối phương biết rõ phương hướng hắn mà tìm tới. Trong trận chiến ấy, chỉ có lão hòa thượng một người, thân hình gầy còm, râu quai nón trắng xám, lại là như Nộ Mục Kim Cương trong phật pháp, một tay Đại Hàng Ma Tôn Ấn pháp môn, một kiện Tử Kim Bát bắn ra kim quang bốn phía, đánh hắn không hề có lực hoàn thủ, ngay tại lúc đang suy tàn chiến đấu chịu một Tử Kim Bát của đối phương, trốn thoát.
Điều khiển khói độc lẻn đến thiên địa nơi này, trốn đến một tòa sơn lâm không có yêu khí, người tu đạo vắng vẻ, tĩnh dưỡng thương thế. Sau đó, gặp phải một thiếu niên thiên tư căn cốt không tệ, lại không gặp bao nhiêu việc đời, nếu như bồi dưỡng tu vi cho đối phương, lại phối hợp với linh dược mình tùy thân mang theo, đây chính là vật đại bổ, mặc dù không thể khỏi hẳn, ít nhất có thể làm cho mình khôi phục một bộ phận, loại kết quả này là không còn gì tốt hơn.
Cái tên thiếu niên kia là Lục Lương Sinh, cũng xác thực không có để cho hắn thất vọng, ngắn ngủi mấy ngày đã tụ ra được yêu lực, đáng tiếc người là không thể luyện như thế, cũng may lúc xuất hiện phản phệ, hắn nhanh chóng chạy tới, mình cũng có thể cứu hắn.
Đều làm xong hết thảy, thời điểm nên hưởng dụng thành quả của mình đã đến. Lại sau này, chuyện có chút vượt ra khỏi đoán trước, kế hoạch hoàn mỹ lúc đầu hủy trên một bộ đề do thiếu niên chép ra từ không biết chỗ nào, phía trên có hương hỏa gia trì, trực tiếp để cho hắn thương càng thêm tổn, hình người không còn, trực tiếp hiện ra nguyên hình, sau khi bị thương, pháp lực mà hắn cực lực duy trì cũng mười phần mất đi tám chín. Cũng may đoạn thời gian này, tài ăn nói học được từ nhân loại cũng không phải để trưng, lừa được thiếu niên đơn thuần, không có bị nhìn thấu mà chết, đương nhiên, hắn cũng không lo lắng một thiếu niên nho nhỏ sẽ muốn mạng hắn.
- Dù sao lão phu thế nhưng là một đời Yêu Vương..... ộp ộp.
Tử Tinh Đạo Nhân chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn xem những ngôi sao rậm rạp trên bầu trời đêm, một đầu màu bạc, nghĩ như vậy cũng nhớ tới rất nhiều chuyện đã qua. Đánh không thắng lão hòa thượng kia, là mình vô năng, nhưng rơi xuống tình cảnh như vậy, lại là...
Trong phòng, tiếng ngáy nhỏ nhẹ đang vang lên, con cóc đứng ở khung cửa sổ hơi nghiêng mặt qua, trong mắt to, một chút đỏ tươi chậm rãi khuếch tán, trở nên hung lệ. Sau đó, nhảy xuống, màng chân con cóc ba chít chít ba chít chít giẫm qua mặt đất, từng bước một đi đến thân ảnh đang ngủ say trên giường gỗ.
- Vì tiểu bối vô tri như ngươi, lão phu bị hại không nhẹ, há có thể như vậy là thôi.....
Leo lên giường gỗ, nhìn xem bóng lưng nằm nghiêng, phía sau dày đặc cục u hơi lay động, giống như muốn phá vỡ làn da, từng điểm màu tím đen được hắn dùng sức thôi động, đang toát ra từng tí tẹo. Nhưng nửa hơi sau, trong mắt con cóc hung ác, bóng lưng đang nằm nghiêng nói mơ nửa câu, thân thể lật qua lật lại một chút, một tòa núi lớn đang dần phóng đại từ trong ánh mắt, con ngươi Tử Tinh Đạo Nhân co rút lại, xoay người liền chạy.
Bành!
Nặng nề phía sau lưng lật áp rơi xuống, lực áp bách to lớn chen con cóc miệng đều mở rộng, đầu lưỡi bá một tiếng bắn ra ngoài, bị đè trên giường.
- Cái này, con bà nó chứ..... Ộp.....
Trên giường, Lục Lương Sinh chu chu miệng, nói mơ một tiếng:
- Sư phụ đừng làm rộn.
Tiếp tục ngủ say.
Rạng sáng gà gáy, xua tán đi yên tĩnh trong đêm, sắc trời sáng lên, Lục Lương Sinh dậy thật sớm, ăn cơm canh đi theo Lục Lão Thạch đi làm ruộng, sau khi đi vào tắm nước canh cổ cổ quái quái trong một đỉnh kia của sư phụ, trên thân mơ hồ lộ ra một luồng mùi thơm, không phải loại dính người nồng đậm kia, mà thanh hương thản nhiên.
Vung cuốc lên cũng không phí sức giống như lúc trước, một người dọc theo một bên ruộng, đào ra khe rãnh, cơ hồ rất nhanh sẽ đuổi kịp Lục Lão Thạch.
- Lương Sinh, ngươi cũng nghỉ một chút.....
Lục Lão Thạch ngồi vào bờ ruộng, cuốc đặt ở bên cạnh, nhìn xem nhi tử ở xa hơn một chút còn đang vung vẩy nông cụ, kêu một tiếng, bên kia, Lục Lương Sinh dừng tay, lau một vết mồ hôi trên trán, đi theo tới ngồi xuống, rót một chén nước lạnh, trực tiếp rót vào trong bụng.
- Hai ngày này, ngươi thế nào mà khỏe thế?
-..... Ta cũng không biết.
Lương Sinh lau đi giọt nước lướt qua cái cằm, Lục Lão Thạch bên kia thật cũng không tiếp tục hỏi nữa, đại khái cho rằng nhi tử đang còn tuổi trẻ, thân thể lớn theo thời gian, khí lực càng lúc càng lớn cũng là sinh lý bình thường. Nghi hoặc nhất hiện giờ là con cóc lớn đang rụt lại một đoàn nằm nhoài cách hai người không xa.
- Lương Sinh à, ngươi mang con cóc này ra đây làm cái gì?
Thiếu niên nâng cuốc đi ra mấy bước quay đầu, cười nói:
- Đặt ở trong nhà không yên lòng, nếu có con chó con mèo nào tha nó đi mất thì làm sao bây giờ? Cũng không phải con cóc nào cũng có thể lớn được như thế, ném đi rất đáng tiếc.
- Tùy vào ngươi.
Nhi tử lấy lý do như vậy, Lục Lão Thạch cũng không phản bác được, nghỉ ngơi một lát, cũng đi một bên khác mảnh ruộng xới đất, đặt vào bình gốm không xa, tứ chi phủ phục trên mặt đất, Tử Tinh Đạo Nhân chậm rãi mở mắt ra, liếc qua thiếu niên bên đó đang làm công việc đồng án, con cóc rụt lại màng, nhào nặn nát một khối bùn nhỏ. Nhớ tới tối hôm qua, xương sống lưng mơ hồ còn đau, nếu không phải tên kia đột nhiên xoay người, nói không chừng đã chết phía dưới bản mệnh khói độc của hắn.
- Thù này há có thể không báo.....
Tứ chi đang phủ phục nhốn nháo, đào lên một chút bùn đất, nhìn chằm chằm phía sau lưng thiếu niên kia, chậm rãi mở ra màng cóc, tăng nhanh tốc độ, tứ chi phiêu tán rơi rụng, sau khi đứng thẳng người lên, chân phát lực, bắt đầu phi nước đại!
Nắng sớm chiếu xuống đến, phía sau lưng lít nha lít nhít cục u màu đen, nổi lên lốm đốm lấm tấm điểm tím nhạt.
- Lão phu sẽ làm ngay trước mặt phụ thân ngươi, để cho hắn làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh.....
Thân hình thấp bé đang lao đi đột nhiên ngồi xổm xuống, chân cóc bỗng nhiên đạp lên mặt đất, nhảy lên…
- Lương Sinh!
Bên kia vang lên âm thanh của Lục Lão Thạch, hắn cúi đầu, vuốt mắt:
- Bùn cát tiến vào con mắt của ta, tới giúp phụ thân thổi một chút.
- Tới ngay đây.