Ngữ khí của nàng nhu hòa, biểu hiện lạnh nhạt, thoạt nhìn giống như không muốn lấy nguyệt lượng thạch vậy.
Trong mắt Phượng Thiên Tuyết xẹt qua một tia hàn quang, trí nhớ của nguyên chủ... Ừm, vừa rồi còn bị hai nha hoàn khi dễ, đánh cho gương mặt sưng đỏ, hiện tại lại bị phụ thân cưỡng ép đoạt bảo tát mấy cái...
Thân thể yếu như vậy, đãi ngộ như vậy, khiến cho Phượng Thiên Tuyết không thể giãy giụa, cười lạnh một tiếng, “Các ngươi... sẽ phải hối hận!“.
Phượng Tử Bách chán ghét nhìn thoáng qua Phượng Thiên Tuyết, “Người đâu, soát người!“.
Hắn không muốn đánh đích nữ phế vật này nữa, ngại làm dơ tay của hắn!
Hai nha hoàn của Phượng Hàm Yên vội vàng tiến lên, trong mắt Phượng Hàm Yên xẹt qua một tia đồng tình, đưa tay muốn ngăn cản, bị Phượng Tử Bách kéo lại.
Không bao lâu, hai nha hoàn lập tức soát được nguyệt lượng thạch giấu trên thân thể Phượng Thiên Tuyết, cung kính giao lên cho Phượng Hàm Yên.
Viên nguyệt lượng thạch kia có hình ánh trăng, bên trên có một cái ấn kí hình chim Phượng Hoàng, hiện ra tia sáng trắng nhàn nhạt.
“Cảm ơn phụ thân đã ưu ái Yên nhi, Chỉ là... Đại tỷ, ngươi nhất định đang rất đau? Ta có mấy miếng linh dược...“.
Phượng Hàm Yên giả mù sa mưa thương tiếc, nâng tay muốn lấy linh dược ra, Phượng Tử Bách ngăn nàng: “Yên nhi, đừng lãng phí linh dược ở trên người phế vật này.“.
Phượng Thiên Tuyết cắn chặt môi, thân thể này thực lực quá yếu, hơn nữa còn không ngưng tụ được linh khí? Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể chịu đựng, nếu không người chịu khổ cũng chỉ là nàng!
Nếu đã chiếm dụng thân thể của nguyên chủ rồi, Phượng Thiên Tuyết thề rằng, nàng trùng sinh, tuyệt đối sẽ không làm Thánh mẫu, những người này thiếu nợ nàng, nàng nhất định đòi lại gấp mười lần!
Cảm nhận được ánh mắt quật cường của Phượng Thiên Tuyết, Phượng Tử Bách chán ghét nói: “Láo xược, ánh mắt này của ngươi là thế nào? Lại chọc giận bản tọa, bản tọa ném ngươi cho chó ăn!“.
A, đây chính là thái độ của một thân phụ hay sao!
Còn gọi gì là thiên kim tiểu thư nữa, hiện tại nàng còn chẳng bằng một tên nô tài?
“Người đâu, mang phế vật này về Dược viên, không có chuyện gì, đừng để cho phế vật này xuất hiện ở trước mặt bản tọa!“.
Phượng Tử Bách lạnh lùng dặn dò, thần sắc chán ghét kia giống như Phượng Thiên Tuyết mắc ôn dịch, khiến người ta muốn vứt quách đi cho thống khoái. Phượng Hàm Yên mừng thầm trong lòng, bỏ nguyệt lượng thạch vào trong túi vải đựng bảo vật mang theo tùy thân.
Chỉ là nàng không chú ý,, viên nguyệt lượng thạch vừa mới giành được từ chỗ Phượng Thiên Tuyết, lại biến thành một tia sáng trắng nhàn nhạt, biến mất trong cái túi chứa hơn mười viên nguyệt lượng thạch của nàng...
Bốn gia đinh lập tức tiến lên cởi bỏ dây trói đang trói Phượng Thiên Tuyết trên cây cột, xách nàng lên mang về Dược viên.
Ánh trăng lạnh lẽo, cho dù là đêm tháng năm, Phượng Thiên Tuyết lại cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, nàng thở hồng hộc, đã tìm được tình huống sinh hoạt từ trong trí nhớ của nguyên chủ.
Đại lục này, gọi là đại lục Thiên Long!
Đại lục Thiên Long có sáu mươi lăm quốc gia kể cả lớn nhỏ, mà quốc gia này là Hạ quốc.
Phượng gia lại là một tiểu gia tộc trong kinh thành Hạ quốc, nhưng bởi vì Phượng lão tổ tông chính là một Dược Thánh luyện dược sư, cho nên dù lão tổ đã đi về cõi tiên, nhưng Phượng gia vẫn có danh vọng trong kinh thành đấy.
Mà Phượng Thiên Tuyết, mặc dù là đích nữ Phượng gia, nhưng lại bởi vì khí mạch bị khoá mà không có cách nào tu luyện, cộng thêm bộ mặt lại đầy tơ máu dài ngoằng, bị gia chủ hiện giờ cũng là phụ thân của Phượng Thiên Tuyết - Phượng Tử Bách ghét bỏ đến cực điểm.
Cho nên Phượng Tử Bách liền ném Phượng Thiên Tuyết và đệ đệ ruột của nàng là Phượng Thiên Trạch tới Dược Viên, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, mà nha hoàn bên trong Dược Viên đều chung một hội, cũng thường lấy việc khi dễ giễu cợt nàng làm thú vui!
Đích nữ Phượng gia, phế vật xấu xí?
Không nghĩ tới thiên tài huyền thuật Phượng Thiên Tuyết ở đại lục Thần Giới, lại xuyên qua thành một phế vật! Thật sự buồn cười!