Nhưng mà nhị tiểu thư Phượng gia Phượng Hàm Yên lại chính là một vị huyền thuật sư xuất sắc, huyền thuật của nàng đã đến cấp 5, luyện dược thuật cũng đã đến cấp 4, chính là thiên tài vô cùng nổi danh trong kinh thành Hạ quốc.
Nguyệt lượng thạch, là một loại tinh thạch dùng để tu luyện trong đại lục Thiên Long, nguyệt lượng thạch cũng sẽ phát ra tia sáng trắng nhàn nhạt trong đêm.
Mà Phượng Hàm Yên đang bị trì trệ ở cấp 5 đỉnh cấp, cho nên bảo gia chủ Phượng gia thu thập nguyệt lượng thạch để nàng tu luyện.
Phượng Tử Bách đột nhiên nhớ Phượng Thiên Tuyết có một khối nguyệt lượng thạch, nên cho người đi tìm Phượng Thiên Tuyết cướp nguyệt lượng thạch.
Bởi vì khối nguyệt lượng thạch kia là di vật của mẫu thân, cho nên Phượng Thiên Tuyết đặc biệt ngoan cố, mặc kệ hai nha hoàn kia có đánh như thế nào, cũng không chịu giao nguyệt lượng thạch ra.
Cuối cùng Phượng Tử Bách dứt khoát cho người mang Phượng Thiên Tuyết về Phượng phủ, vì vậy mới có một màn vừa rồi.
Sau khi Phượng Thiên Tuyết bị mang về Dược Viên, lập tức bị ném vào cái viện rách nát nhất, trong nội viện cỏ hoang um tùm, ánh trăng tàn âm u tăng thêm vài phần thê lương.
Phượng Thiên Tuyết đột nhiên chú ý tới một tia sáng trắng màu bạc nhàn nhạt, giáng xuống từ trên trời, đột nhiên hóa thân thành nguyệt lượng thạch!
“Ồ... Không phải vừa mới bị gã phụ thân cẩu phế kia cướp đi sao?“. Phượng Thiên Tuyết vô cùng khiếp sợ, còn chưa kịp tiêu hóa tin tức bản thân xuyên đến thân thể này, lại xuất hiện một màn khác khiến nàng khiếp sợ.
Viên nguyệt lượng thạch kia sáng lên, chiếu đến xương quai xanh của nàng, một hồi nóng rực, Phượng Thiên Tuyết run rẩy giơ tay, vô lực chạm lên xương quai xanh, nhưng lại phát hiện viên nguyệt lượng thạch kia biến mất!
Nàng cố hết sức bò tới bên một giếng cổ, khiếp sợ phát hiện, viên nguyệt lượng thạch kia toàn thân tản ra hào quang màu đỏ nhạt, đang từng chút chui vào thân thể của nàng!
Không bao lâu, nguyệt lượng thạch biến mất không thấy, mà giữa xương quai xanh của nàng, lưu lại một cái ấn kí hình nguyệt lượng thạch!
Một cỗ chất lỏng ngai ngái lại trồi lên, vừa rồi Phượng Tử Bách ra tay quá nặng, khiến nội tạng của nàng đều bị tổn thương.
Máu trượt xuống theo khóe môi, khi sắp nhỏ vào trong giếng cổ, lại giống như bị thế lực gì dẫn dắt, vài giọt máu lập tức bị ấn kí hình trăng lưỡi liềm hấp thụ.
Giọt máu kia biến mất không thấy.
Phượng Thiên Tuyết không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tất cả, giữa lúc hoảng hốt, toàn bộ cơ thể bị một thế lực to lớn bao trùm!
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ chứng kiến Phượng Thiên Tuyết bị một màn sương mù nuốt trọn, vô thanh vô tức biến mất.
Tiên vụ mê ly, quấn quanh tòa đại điện cực đại ở trước mắt, cửa đại điện hình ánh trăng màu bạc, tia sáng trắng thần bí lưu động.
Trên môn bài ngoài cửa màu bạc khắc có ba chữ màu vàng rất to: Phượng Tiên điện!
Phượng Thiên Tuyết mê muội nhìn một màn này, sao nàng lại xuất hiện ở địa phương kỳ quái này? Rõ ràng nàng đang đứng cạnh giếng, sau đó bị một thế lực thần bí mang đến nơi đây!
“Hồn trở về rồi, hồn trở về rồi...“. Thanh âm ôn nhu của một nữ tử vang lên, phút chốc chung quanh bắn ra bảy tia màu đỏ vàng trắng xanh đen cam lục, ngay ngắn tụ tập trên người Phượng Thiên Tuyết!
Thanh âm của nữ nhân biến mất, Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều được mở ra, được bảy tia màu kia tẩy lễ thoải mái!
Cảm nhận được chung quanh đều có linh khí mạnh mẽ, nhanh chóng chui vào thân thể Phượng Thiên Tuyết, Phượng Thiên Tuyết khiếp sợ phát hiện, thân thể cực yếu này của nàng qua một thời gian dần trở nên có lực.
Đồng thời cũng nhìn thấy bên trong đan điền của nàng, có một ấn kí hình trăng lưỡi liềm!
“Ha ha, thân thể vĩnh sinh?“. Phượng Thiên Tuyết hầu như vui đến phát khóc, bởi vì kiếp trước nàng chính là thân thể vĩnh sinh, trước mười bảy tuổi cũng không thể tu hành, trong đan điền, cũng có một ấn kí hình trăng lưỡi liềm!