Trần lão và Bạch Viễn Đường cũng không kinh ngạc bao nhiêu, nhân vật thần bí giống Phượng Thiên Tuyết có một túi không gian cũng là chuyện rất bình thường.
Lúc này, vị nữ tử gọi là Tiểu Hạ đi tới, đặt một tờ phiếu tím chí tôn trước mặt Trần lão.
Trần lão nhận lấy, cười híp mắt nói với Phượng Thiên Tuyết: “Thiên nha đầu, một tờ phiếu tím chí tôn này có năm trăm vạn kim tệ, phiếu tím có thể sử dụng ở bất kỳ quốc gia nào trên đại lục Thiên Long, hơn nữa cũng nhận được đãi ngộ tốt nhất, Thiên nha đầu nhận lấy đi, Vĩnh Xuân đường chúng ta chỉ phát ra ngoài năm mươi tờ phiếu tím thôi!“.
Phượng Thiên Tuyết vui lên, không nghĩ Trần lão sẽ coi trọng nàng như vậy, vì vậy cung kính nhận lấy, “Cảm ơn Trần lão.“.
“Thiên nha đầu, nhớ rõ về sau có tài dược gì, hoặc là đan dược, đều phải nhớ đưa tới nơi đây!“. Trần lão giảo hoạt nở nụ cười, Bạch Viễn Đường lần đầu tiên thấy Trần lão nhiệt tình đối với người khác như vậy, tuy rằng hắn cũng hiểu Phượng Thiên Tuyết không phải một người đơn giản.
Nhưng có thể khiến Trần lão coi trọng như thế thì mới xuất hiện lần đầu, hắn đột nhiên tràn ngập tò mò cùng chờ mong đối với Phượng Thiên Tuyết, sau này không biết nha đầu này sẽ trở thành như thế nào?
Phượng Thiên Tuyết mỉm cười, “Thiên Bạch nhất ngôn, tứ mã nan truy!“.
Nghe nàng cam đoan như vậy, lúc này Trần lão mới yên tâm, để Tiểu Hạ đưa Phượng Thiên Tuyết rời khỏi cửa hàng.
Vừa rồi Phượng Thiên Tuyết còn là người không một xu dính túi, hiện tại lại có năm trăm vạn kim tệ, thật sự giống như nằm mơ.
Cặp mắt kia của Tiểu Hạ giống như độc tiễn rơi vào sau lưng Phượng Thiên Tuyết, thiếu nữ thần bí này, vừa ra trận đã được Trần lão chú ý, thật sự là tức chết nàng!
Tiểu Hạ là chắt nữ của chánh đường chủ, vì muốn trở thành một luyện dược sư, nàng liền cầu chánh đường chủ cho một chức vị trong Vĩnh Xuân đường, nhưng mà Tiểu Hạ hết sức bình thường trong phương diện huyền thuật, phương diện chế thuốc lại còn thấp hơn, chánh đường chủ không có biện pháp, cũng chỉ có thể an bài Tiểu Hạ châm trà rót nước ở chỗ này.
Tiểu Hạ vẫn muốn tiếp cận Trần lão, nhưng mà Trần lão lại chỉ cho nàng làm tỳ nữ bình thường, căn bản không nghĩ dạy nàng luyện dược!
Cho nên đối với Phượng Thiên Tuyết đột nhiên xuất hiện, nàng vô cùng ghen ghét.
Tiểu Hạ nhướng lông mày, chạy nhanh qua một bên, nói với nam tử đứng ngoài cửa: “Đi theo nữ nhân kia, xem nàng là thiên kim nhà ai!“.
Nam tử kia là ám vệ Hạ gia chọn cho nàng, nam tử gật đầu, lập tức biến mất.
Nhưng mà một khắc đồng hồ sau, nam tử trở về, truyền một tờ giấy cho tiểu Hạ, tiểu Hạ vừa nhìn sắc mặt đại biến, thì ra sau khi thiếu nữ thần bí kia rẽ vào một khúc ngoặt, liền nhanh chóng biến mất.
Ám vệ nói thiếu nữ thần bí kia không biết dùng bộ pháp gì, thoáng cái liền bỏ rơi hắn.
Tiểu Hạ vừa tức vừa hận, nhưng mà còn nhiều thời gian, nàng mới không tin thiếu nữ thần bí kia sẽ không xuất hiện trở lại.
********
Sau khi Phượng Thiên Tuyết bỏ rơi ám vệ kia, sắc mặt lạnh lùng.
Mặc dù Trần lão đối xử với nàng tốt, nhưng trong Vĩnh Xuân đường vẫn có người bất mãn đối với nàng.
Nhưng mà tạm thời mặc kệ những chuyện này, Phượng Thiên Tuyết đi mua bạch phù, định luyện phù thuật vào buổi tối một chút, nàng vốn nghĩ mua liền một lượt bốn loại giấy đấy, nhưng mà bởi vì như vậy sẽ khiến người ta để ý quá mức, nàng cũng không muốn rước thêm phiền toái, vì vậy liền mua hai mươi cái phù.
Trước đó, Phượng Thiên Tuyết đã tới khách điếm đổi mười vạn kim tệ, mà một tấm bạch phù cần mười kim tệ, đây là mấy tháng lương của người bình thường rồi.
“Chu Nhi, Vân Nhi, từ nay về sau các ngươi không cần đi hái thuốc, đồ ăn một ngày ba bữa đều giao cho các ngươi. Đương nhiên nếu như các ngươi sinh ra dị tâm, cũng đừng trách bổn tiểu thư lòng dạ độc ác!“. Phượng Thiên Tuyết dùng bữa ăn xong, nói với Chu Nhi cùng Vân Nhi đứng ở một bên.
“Tỷ!“. Phượng Thiên Trạch trừng to mắt, không rõ vì sao Phượng Thiên Tuyết lại muốn để hai nô tài từng khi dễ bọn họ làm người hầu của mình.
“Dạ, đại tiểu thư, nô tỳ nhớ kỹ! Mạng của nô tỳ là của đại tiểu thư, nô tỳ không dám có dị tâm!“. Chu Nhi vội vàng tỏ thái độ.