Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 22: Chương 22: Trọng dụng tương đương giết chết! (2)




Dù sao chỉ trong vòng một đêm mà đích nữ phế vật lại trở nên lợi hại như vậy, nhất định là có cao nhân vừa ý, tuy rằng bình thường Chu Nhi thích ức hiếp người khác, nhưng dù gì cũng không phải kẻ đần.

Vân Nhi vội vàng quỳ xuống, “Đại tiểu thư, Chu Nhi nói đúng, tỷ muội chúng ta nhất định sẽ hầu hạ tiểu thư và thiếu gia thật tốt!“.

Phượng Thiên Tuyết thản nhiên cong khóe môi lên, “Thức thời, mỗi người thưởng mười kim tệ, về sau làm cho tốt, bổn tiểu thư sẽ có khen thưởng!“.

Phượng Thiên Tuyết bỏ hai mươi kim tệ vào tay hai nô tỳ.

Chu Nhi và Vân Nhi lập tức run rẩy dập đầu, “Tạ tạ ơn đại tiểu thư!“.

“Các ngươi đi xuống đi.“. Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt, nàng biết đáy lòng hai nha đầu này dâng lên vui sướng cực lớn.

Dù sao các nàng hái thuốc tại dược viên này, một tháng mới có hai kim tệ!

Bình thường đi ra bên ngoài, một cái bánh bao cần một đồng tiền, mà một trăm đồng tiền chính là một kim tệ.

Mười kim tệ kia đối với Chu Nhi Vân Nhi, là vô cùng tốt.

“Tỷ tỷ, các nàng cũng là nô tài đã từng khi dễ chúng ta, sao tỷ lại trọng dụng các nàng vậy?“. Phượng Thiên Trạch không hiểu nhìn Phượng Thiên Tuyết.

Phượng Thiên Tuyết nhẹ nhàng cười, “Thiên Trạch, mấy nha đầu này cũng chỉ dám khi dễ kẻ yếu, nhưng bây giờ chúng ta đã trở nên mạnh mẽ, các nàng tuyệt đối có thể giúp đỡ. Lại nói nơi này cũng chính là nơi các nàng quen thuộc nhất, nếu như chúng ta ra ngoài tìm người hầu khác, không chỉ lãng phí thời gian còn không thể cam đoan người hầu kia có thể trung thành với chúng ta hay không. Còn chưa nói đến... Hiện tại trọng dụng, cũng không có nghĩa là cuộc sống của các nàng sẽ tốt!“.

Rốt cuộc Phượng Thiên Trạch cũng hiểu, “Nói cũng phải, tỷ tỷ đã cho các nàng ăn độc dược... Hừ, dám phản kháng cũng chỉ còn đường chết, ít nhất các nàng đều cho rằng như vậy.“.

“Thiên Trạch, một trái Ngân Tiên quả này đệ ăn một chút, đoán chừng trong đoạn thời gian tới đệ sẽ lại tăng một cấp.“. Phượng Thiên Tuyết khẽ động ý niệm, trên tay nhiều hơn một trái Ngân Tiên quả.

Hiện tại nàng đã vô cùng ăn ý với không gian Phụng Tiên, cho nên cũng không cần tự mình đi hái, khẽ động ý niệm, đồ vật cần dùng đều sẽ xuất hiện trên tay.

Người ở bên ngoài nhìn vào, đều cảm thấy Phượng Thiên Tuyết có một giới chỉ hoặc là túi không gian mà thôi.

“Tỷ tỷ ngươi thật lợi hại, làm sao tỷ có nhiều bảo vật như vậy nha?“. Trong mắt Phượng Thiên Trạch lóe ra tia sáng hưng phấn, trên gương mặt có chút huyết sắc kia tràn đầy hy vọng.

“Về sau đệ sẽ biết nhiều hơn nữa, Thiên Trạch, ngươi cố gắng thăng cấp là được rồi. Những chuyện khác không cần quan tâm, để tỷ tỷ đến giải quyết.“. Phượng Thiên Tuyết ôn nhu sờ sờ đầu Phượng Thiên Trạch, đôi mắt to đen nhánh của hắn hiện ra một tia vui vẻ.

“Tỷ tỷ ngươi là thần tượng của đệ! Nếu mẫu thân biết tỷ lợi hại như vậy, nhất định sẽ an tâm!“.

Phượng Thiên Tuyết dừng lại một chút, kiếp trước nàng là cô nhi, đối với cái danh từ mẫu thân này, thật sự vô cùng lạ lẫm.

Trong ấn tượng căn bản không có bộ dạng của mẫu thân, theo trí nhớ, sau khi chính thê Phượng gia Trần Diệu Ngọc sinh hạ bọn họ, thân thể một mực không tốt, về sau bệnh nặng một hồi liền đi về cõi tiên.

Phượng phủ cũng không cử hành an táng cho chính thê giống như một dạng tang lễ, bởi vì chính thê này cũng là cô nhi.

Lúc trước Phượng Tử Bách thiếu niên khí thịnh, vô cùng mê luyến Trần Diệu Ngọc, mặc kệ gia tộc phản đối kiên quyết lập nàng làm chính thê.

Nhưng mà về sau không biết xảy ra chuyện gì, làm cho Phượng Tử Bách khinh thị chính thê này như vậy?

“Xem ra... Chúng ta nhất định phải hồi phủ rồi, còn có rất nhiều câu đố đang chờ chúng ta giải đấy!“. Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng mà nhướng mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.