Diêu Nguyên thật ra đã vô cùng mệt mỏi. Không chỉ vì lần chiến đấu này,
mà còn những mệt nhọc từ các lần chiến đấu trước. Tuy hắn cũng được nghỉ ngơi, nhưng so với 8 tiếng đồng hồ mà các binh lính khác có, hắn chỉ
ngủ 4 tiếng, thời gian còn lại rất bận rộn.
Vì vậy, sự mệt mỏi tích lũy khiến hắn gần như gục ngã, cho dù là một con người được làm bằng sắt như hắn.
Nhưng hắn vẫn ráng kiên trì, bước xuống phi thuyền chiến đấu, tiến vào
phi thuyền Hi Vọng. Diêu Nguyên nhìn thấy các binh lính thuộc đội phòng
vệ trở về, nhưng không lập tức thăm hỏi bọn họ mà đầu tiên ra lệnh cho
quân đoàn vũ trụ nghỉ ngơi. Sau đó, hắn tìm các sĩ quan phụ trách chỉ
huy của lực lượng phòng vệ.
-…Như vậy, đã có 200 binh lính tử vong sao?
Diêu Nguyên thở dài, trong lòng mang nỗi sầu não cùng đau đớn. Hắn tiếp tục hỏi:
-Tình hình về các thứ khác thì sao? Về thiếu tá Vương Quang Chính? Còn có các binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ khác?
Một sĩ quan cấp úy đáp:
-Thiếu tá Vương Quang Chính vẫn còn ở trên mặt đất chỉ huy. Chắc ngài ấy sẽ không trở về phi thuyền Hi Vọng, còn các binh lính thuộc quân đoàn
vũ trụ…Trang phục chiến đấu của bọn họ đã bị hư hại nặng. Bọn họ vẫn còn ở phía trên, nhưng chắc cũng nhanh chóng có mặt ở đây.
Chân mày Diêu Nguyên nhíu lại, hắn không hỏi thêm nữa, ra lệnh các sĩ
quan này cho các binh lính nghỉ ngơi và hồi phục. Sau đó, hắn vội chạy
tới bãi đáp phi thuyền. Quả nhiên, Nhâm Đào, Trương Hằng, Diệp Mục, mấy
người còn lại đang ở đó…Bọn họ đang mặc một bộ bảo hộ vũ trụ mới, hiển
nhiên đang trong trạng thái cách ly.
Diêu Nguyên đi tới trước mặt bọn họ, thở dài sau đó lên tiếng động viên:
-Yên tâm, vắc xin phòng bệnh đang được nghiên cứu và chế tạo. Mọi người sẽ bình an thôi…
Nhâm Đào khoát tay áo:
-Chết hay sống không phải là việc ngài có thể quyết định…Diêu Nguyên,
đừng nói chuyện của ta cho Trừu Nguyệt biết. Nếu như ta chết, xin chiếu
cố nàng, đừng để nàng bị thương tổn.
Diêu Nguyên nhìn Nhâm Đào, gật đầu:
-Ta hứa với ngươi. Tuyệt đối sẽ không để cho nàng bị thương tổn. Chỉ cần phi thuyền Hi Vọng còn tồn tại, nền văn minh của loài người còn truyền
thừa.
Nhâm Đào cười cười, phất tay, đi về phòng cách ly bệnh truyền nhiễm tại
tầng bốn. Đám người Trương Hằng, Diệp Mục, cũng giơ tay chào Diêu
Nguyên, sau đó đi theo hắn. Khi đi được một quãng xa, chợt Nhâm Đào quay đầu lại, nói:
-Đúng rồi, khuyến mãi cho ngài một tin tốt đây. Kế hoạch tác chiến cuối
cùng đã có, tuy vẫn có vài chỗ sơ hở, nhưng với kích thước khổng lồ của
con quái vật mẹ kia, thêm vào cái gì mà tế bào hoàn mỹ, đây có thể là kế hoạch duy nhất có khả năng thành công.
Diêu Nguyên sửng sốt, sau đó mừng rỡ hỏi:
-Kế hoạch gì? Này, cậu nói rõ ràng xem.
-Để nàng tự mình nói thì tốt hơn. Nàng vì ngươi mà dám mạo hiểm bay lên chiến trường đó nha.
Nhâm Đào cười lớn, quay đầu bỏ đi. Bóng người từ từ mờ dần sau hành lang, lát sau đã biến mất.
Diêu Nguyên mờ mịt hỏi:
-Nàng? Mạo hiểm bay lên chiến trường? Là sao?
-Là ý này.
Trong lúc Diêu Nguyên đang mù mờ, Ba Lệ bước xuống từ phi thuyền vận
chuyển. Nàng vừa vặn nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, nên lên
tiếng.
Diêu Nguyên ngạc nhiên xoay đầu lại, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ba Lệ.
Ánh mắt hắn chợt nhìn về phía bãi đáp, nhìn về robot ngoài hành tinh
đang lơ lửng phía sau nàng, sau đó nhìn về Ba Lệ.
-Em mới từ chiến trường xuống sao?
Diêu Nguyên tỉnh táo đến mức dọa người hỏi.
Ba Lệ không chút nào chịu kém, nàng nhìn thẳng vào mắt Diêu Nguyên, nói:
-Đúng, tôi vừa từ chiến trường xuống.
-…Tại sao em lại muốn đi lên chiến trường?
Diêu Nguyên càng nghĩ càng giận, cuối cùng gần như gầm lên:
-Em có biết điều luật thứ ba quy định gì không? Em có biết tình hình
phía trên nguy hiểm như thế nào không? Em có biết đám quái vật kia là
dạng sinh vật gì không? Vậy mà em còn muốn lên chiến trường, muốn chết
à?
Ba Lệ vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn Diêu Nguyên nói:
-Tôi đi lên trên đó để thảo luận với Nhâm Đào về kế hoạch…
-Đừng có tìm cách bào chữa!
Diêu Nguyên cắt ngang lời nàng, quát lớn:
-Em sẽ bị giam trong ngục! Trừ phi chiến tranh kết thúc…không, chiến
tranh kết thúc cũng không được! Anh phải xét xử vụ này rõ ràng! Tên khốn nào trông coi phi thuyền vận chuyển? Tên khốn nào cho em đi lên trên
mặt đất? Anh phải lôi bọn chúng ra tòa án quân sự!
Ba Lệ cau mày, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
-Chỉ vì ngươi…mà ta không được phép ra chiến trường sao? Huống chi ta
vẫn chưa chết, lần sau ta vẫn sẽ tiếp tục lên chiến trường, chỉ cần điều đó là cần thiết…
Bốp!
Một tiếng bốp giòn tan vang lên, đó là tiếng từ cái tát của Diêu Nguyên. Ba Lệ lấy tay che mặt, tuy không khóc nhưng nước mắt đã rươm rướm. Thật lâu sau, nàng gần như ném những chiếc đĩa dữ liệu vào người Diêu
Nguyên, xoay người vừa đi vừa nói:
-Ta hiểu rồi, ta bị giam đúng không, ở khu vực nhà giam ở tầng năm đúng không? Ta tự mình đi tới đó.
Trong lúc nói, Diêu Nguyên nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống đất, tan vỡ thành vô số giọt nước.
Diêu Nguyên giơ tay ra như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành im lặng. Thật lâu sau, cho đến khi Ba Lệ đi xa, hắn mới thở dài, nói
với binh lính bên cạnh:
-Cho bốn binh lính đi theo bên cạnh bảo vệ nàng. Không cho phép nàng ra
chiến trường nữa, bất quá có thể hủy bỏ lệnh giam giữ. Đúng rồi, cắt
nguồn năng lượng của con robot ngoài hành tinh kia luôn. Sau đó tìm một
túi đá lạnh chườm cho nàng, ai…
Người lính giơ tay chào, sau đó lập tức chạy về phía Ba Lệ.
Diêu Nguyên cầm đĩa dữ liệu trong tay, thở dài, sau đó đi lên phòng chỉ huy ở tầng năm.
-Thứ này giao cho mọi người, lập tức kiểm tra những tin tức có trong đó. Sau đó giả lập nên kế hoạch tác chiến. Ta cho phép mọi người quyền sử
dụng máy tính chủ trung ương, mật mã của nó hôm nay là XXXXX…Bắt đầu
tính từ giờ, 5 tiếng sau đánh thức ta dậy. Bất luận chuyện gì đợi đến
lúc đó thì báo cáo với ta. Đúng rồi, thông báo cho tiến sĩ Yvaine và
Mitsuda Saburo, lập tức dừng việc thí nghiệm quái vật, mà chuyển qua
việc nghiên cứu và điều chế vắc xin chống virus trên hành tinh này,
ngay.
Nói xong, thể xác và tinh thần của Diêu Nguyên cũng đã đến cực hạn. Hắn
vất vả quay về phòng, hầu như không còn cảm nhận được gì cả, trực tiếp
nằm lăn quay ra giường, ngủ mê mệt…
Do quá mức mệt mỏi, nên giấc ngủ của Diêu Nguyên vô cùng an bình, không
hề có chút mộng mị. Đến khi tiếng chuông liên lạc vang lên, hắn mới bật
dậy, một tay dựng lên giường, tay kia cầm lấy thiết bị liên lạc.
-Ân…
Một giọng nữ uyển chuyển chợt vang lên, làm cho Diêu Nguyên cả người
chợt bừng tỉnh. Gần như là bản năng, hắn tung mình ra khỏi giường, giơ
tay chuẩn bị tấn công. Một giây sau, hắn mới nhìn thấy trên giường có
một cô gái khác đang nằm, đó là Minh Chi Khiết.
Minh Chi Khiết đang mặc đồ lót, cuộn người lại trong chăn. Chắc vừa rồi
tay của Diêu Nguyên vô tình đè lên ngực nàng, nên mới dẫn đến tiếng kêu
“truyền cảm” như vậy. Diêu Nguyên cau mày nhìn cô nàng đang nằm trên
giường.
-…Thôi, lần sau sẽ nhắc nàng ấy vậy.
Diêu Nguyên nghĩ chắc do nàng ta quá mệt, nên vô tình đi nhầm vào phòng
ngủ của hắn, do đó mới có việc này. Giờ đánh thức nàng có thể khiến nàng xấu hổ. Mà các tân nhân loại khác quả thật rất mệt, để nàng nghỉ ngơi
thêm một chút nữa vậy.
Nghĩ tới đây, Diêu Nguyên cầm thiết bị liên lạc đi vào phòng khách, hỏi:
-Ta là Diêu Nguyên, tình hình lập kế hoạch đã tiến triển tới đâu rồi? Sao? Thế à? Đã xác nhận rồi sao? Tốt, ta sẽ tới ngay.
Mấy phút sau, Diêu Nguyên đi tới phòng chỉ huy. Bên trong, Vương Quang
Chính và rất nhiều nhân viên khác đang chờ hắn. Khi Diêu Nguyên đến, hắn không bước lên đài mà nói với một chuyên gia đang đứng trên bục cao:
-Bắt đầu trình bày kế hoạch tác chiến đi.
Vị chuyên gia kia gật đầu, nói:
-Rõ. Hạm trưởng, đây là kế hoạch tác chiến do suy luận giả - thượng úy
Nhâm Đào hoàn thiện với ý tưởng của nhĩ ngữ giả - tiến sĩ Ba Lệ. Mục
tiêu nhằm tiêu diệt hoàn toàn con quái vật mẹ trên vệ tinh số hai…
…Lúc trước khi hạt Genesis lan tràn, chúng ta đã phát hiện bên trong con quái vật mẹ có bốn lò phản ứng nhiệt hạch. Kết cấu của nó không phải
dùng kỹ thuật ôn lạnh tụ hợp để hydro tổng hợp thành heli, mà là dùng
nhiệt độ cực cao. Nói cách khác, chỉ cần phá hủy một lò, như vậy toàn bộ các lò phản ứng nhiệt hạch trên thân thể con quái vật sẽ nổ tung.
Dĩ nhiên, với kích thước khổng lồ của con quái vật mẹ, ước tính gấp 7
lần kích thước của mặt trăng thì không thể nào chết chỉ vì bốn vụ nổ
nhiệt hạch được. Theo các kết quả nghiên cứu khác cho biết, kết cấu của
quái vật là vô số các tế bào gắn kết lại với nhau, cho nên bốn vụ nổ kia không đủ để tạo vết thương trí mạng cho chúng, nhưng…
Khi lò phản ứng nhiệt hạch bị phá hủy, con quái vật mẹ sẽ bị mất năng
lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Đặc biệt là năng lượng để bay
trong vũ trụ. Tuy nó chỉ mất khoảng 1 tiếng để tạo ra một lò phản ứng
nhiệt hạch cỡ nhỏ, 3 tiếng để tạo ra một lò phản ứng nhiệt hạch cỡ lớn.
Nhưng vấn đề mấu chốt là trước khi nó tạo ra lò phản ứng nhiệt hạch, nó
hoàn toàn không có khả năng bay trong vũ trụ.
-Cho nên?
Diêu Nguyên dò hỏi.
Vị chuyên gia kia nhấn vài nút trên bàn điều khiển, một bộ hình ảnh 3D
hiện ra. Trên đó là hình ảnh về con quái vật mẹ khi bốn lò phản ứng
nhiệt hạch nổ tung, nó đang trôi nổi giữa không gian vũ trụ.
-Tiếp theo, chúng ta bắn một thiết bị đẩy cực mạnh vào con quái vật đó.
Tốt nhất, thiết bị đó nên lẫn vào trong cơ thể con quái vật mẹ, để cho
đám quái vật con xung quanh không cách nào phá hủy được thiết bị. Sau
đó, khởi động nó, đẩy con quái vật mẹ bay về phía Hằng Tinh (mặt trời)!
Trong lúc nói thì trên hình, một quả thiết bị đẩy như tên lửa đụng phải thân thể con quái vật, đẩy nó bay về phía Hằng Tinh
Diêu Nguyên nhíu mày suy nghĩ, một lát sau lắc đầu:
-Không được. Một là bên trong cơ thể con quái vật kia chắc chắn cũng có
quái vật con. Nếu như phá nát lò phản ứng và phóng thiết bị đẩy vào, e
rằng đám quái vật con đó sẽ lập tức phá nát thiết bị. Hai, tốc độ khôi
phục của con quái vật mẹ quá nhanh, ít nhất phải mất hơn 5 tiếng để đẩy
nó vào mặt trời. Mà trong lúc đó, nó đã sớm tái tạo lại lò phản ứng
nhiệt hạch. Kế hoạch này không thể thực hiện được.
Vị chuyên gia kia đáp:
-Cho nên, chi tiết cuối cùng trong kế hoạch này mới là yếu tố quyết định…
Khi bắn thiết bị đẩy, sẽ bao phủ thực vật ngoài hành tinh bên ngoài nó.
Để cho con quái vật mẹ thôn phệ thực vật ngoài hành tinh, hoặc là thực
vật ngoài hành tinh thôn phệ con quái vật mẹ. Thừa dịp hai bên giằng co, thời gian tạo ra lò phản ứng nhiệt hạch chắc chắn sẽ bị kéo dài thêm
vài tiếng nữa. Khi đó, thiết bị đẩy đã tạo ra đủ gia tốc, đẩy con quái
vật ghê tởm kia vào mặt trời…
Đây là kế hoạch tác chiến cuối cùng, không thành công, chúng ta sẽ thua!