-Tốt, toàn bộ quái vật trong không gian đã bị tiêu diệt. Các phi thuyền chiến đấu lập tức báo cáo tình hình.
Sau 2 tiếng 17 phút tác chiến, cuộc chiến trong không gian đã kết thúc.
Đây không phải là chiến tranh, mà là một cuộc thảm sát dựa trên sức mạnh khoa học kỹ thuật áp đảo!
Trong 2 tiếng 17 phút đó, theo như báo cáo được ghi lại trên phi thuyền
Diêu Nguyên, một mình hắn đã giết ít nhất 50 vạn quái vật. Con số chính
xác là 57416 con!
Điều đó có ý nghĩa gì? Tương đương với việc mỗi giây hắn tiêu diệt hơn 60 quái vật!
Cho dù là 50 vạn con heo xếp hàng chờ làm thịt, sợ rằng còn thua hiệu suất của Diêu Nguyên thể hiện ra nữa là…
Dĩ nhiên, khẩu pháo Gauss đại liên 6 nòng xoay trên phi thuyền cũng lập
công rất lớn, và các loại kỹ thuật từ cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn như động cơ bằng hạt đẩy, kỹ thuật gia tốc sinh trưởng từ trường, hệ
thống ECS,…thêm vào thói quen tụ tập thành bầy của đám quái vật kia. Tất cả hợp lại mới tạo thành chiến thắng huy hoàng kia.
Khoảng không gian giữa hành tinh mà phi thuyền Hi Vọng đáp xuống và vệ
tinh số hai đã không còn bóng dáng quái vật nào nữa. Toàn bộ đã bị tiêu
diệt, thậm chí Diêu Nguyên còn dẫn phi thuyền tiến vào bầu khí quyển của vệ tinh số hai càn quét một hồi. Bọn họ bắn giết bất kỳ con quái vật
nào có ý định xông ra ngoài không gian vũ trụ. Sau những lần chặn đánh
ác liệt, những con quái vật có cánh đã không còn tìm cách bay ra không
gian nữa, chỉ quanh quẩn trong bầu khí quyển của vệ tinh số hai.
Sau lần tác chiến đầu tiên, Diêu Nguyên rút ra được vài kinh nghiệm. Đầu tiên, tuy lái phi thuyền chiến đấu số 003 không mệt mỏi như lúc mang
trang phục chiến đấu, nhưng sau 2 tiếng chiến đấu liên tục, mọi người
cũng tới giới hạn. Ai ai cũng vô cùng mệt mỏi, có thể chỉ cần một chiếc
giường thôi là nằm ngủ thẳng cẳng. Với trạng thái như thế mà tiếp tục
chiến đấu là rất nguy hiểm.
Tiếp theo, phi thuyền 003 có thể tác chiến trong bầu khí quyển, nhưng
hiệu quả thua xa việc tác chiến trong vũ trụ. Ít nhất là tốc độ không
thể nào vượt quá mức 120 km/s. Bởi với tốc độ như vậy, sự ma sát với
không khí quá lớn. Cứ như đang bay trong một vũng nước vậy, không, có
thể so sánh như đang bay giữa đám thiên thạch. Hơn nữa, nhiệt độ sinh ra ma sát cũng quá cao, tuy không đến mức làm phi thuyền hỏng hóc.
Huống chi, khi bay trong bầu khí quyển, tuy có hệ thống ECS nhưng vẫn
tạo ra các luồng khí lưu rất dễ nhận biết. Điều này làm giảm bớt hiệu
quả tàng hình. Một khi bị quái vật nhận thấy, vây đánh thì phi thuyền có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nếu phi thuyền rơi xuống vệ tinh số hai, phi công chết chắc.
Do đó, Diêu Nguyên hạ lệnh ngừng truy kích, tập hợp lại. Toàn bộ phi
thuyền tiến vào phạm vi vô hiệu hóa hạt Genesis của nhau, sau đó tiến
hành báo cáo…
-…Tiểu đội thứ nhất đã tập hợp xong, không có tổn thất…
-Tiểu đội thứ hai tập hợp xong, không có tổn thất…
-…
-Tiểu đội thứ tám tập hợp xong, cánh trái của đội trưởng có vết xước nhẹ…
…
Khi toàn bộ phi thuyền chiến đấu báo cáo hết, Diêu Nguyên vui mừng phát
hiện, trừ 10 chiếc phi thuyền bị hỏng hóc nhẹ, còn lại hầu như không tổn thất gì cả, không có một chiếc phi thuyền nào rơi hoặc tổn thất. Quả
thật rất may mắn. Diêu Nguyên ra lệnh:
-Trận chiến kết thúc, chúng ta quay về phi thuyền Hi Vọng.
Tất cả binh lính thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng loạt cất tiếng hoan hô.
Sau đó, toàn đội với Diêu Nguyên dẫn đầu, khởi động phi thuyền bay thẳng về phía hành tinh chứa phi thuyền Hi Vọng.
Cùng lúc đó, trên mặt đất, trận chiến cũng đi đến hồi kết. Sau hơn 2
tiếng vất vả phòng ngự, bên phía phi thuyền Hi Vọng đã có hơn 200 binh
lính hi sinh. Chín binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ cũng kiệt sức. Nhưng cuối cùng họ đã diệt sạch nhóm quái vật cuối cùng. Mấy ngàn binh lính
vất vả đứng dậy, cảm giác như đã trải qua mấy kiếp người vậy. Thậm chí
có người quá mệt mỏi, chẳng quản mặt đất dơ bẩn dưới chân, cũng chẳng
quan tâm nơi đây là chiến trường, nằm xuống ngủ luôn.
Vương Quang Chính cũng mệt mỏi rã rời. Tuy hắn chỉ là người bình thường, nhưng hắn cũng tự mình xung phòng càn quét mấy lần. Những lần công sự
thiếu chút nữa bị công phá, hắn cũng tự mình dẫn binh lính chi viện. Có
thể nói, trách nhiệm của lực lượng phòng vệ khác hẳn binh lính thuộc
quân đoàn vũ trụ, lại càng nặng nề hơn. Bởi một khi công sự phòng ngự bị phá vỡ tại một điểm, có thể nói căn cứ sẽ sụp đổ, loài người sẽ diệt
vong.
Trong những lúc đó, Vương Quang Chính đã quyết tâm chuẩn bị hi sinh. Chỉ cần có thể chiến thắng cuộc chiến này, chỉ cần có thể giành lấy hành
tinh này, hắn có thể làm bất kỳ chuyện gì, kể cả hi sinh tính mạng của
mình cũng thế!
May mắn là điều đó không xảy ra, tuy có mấy lần hiểm nghèo nhưng loài
người vẫn kiên trì trụ vững. Còn sức tấn công của đám quái vật dần dần
yếu bớt. Không phải là bọn chúng sợ chết, mà khi số lượng lớn quái vật
chết đi, bọn chúng bắt đầu thiếu hụt lực lượng. Hay nói cách khác, bọn
chúng chưa chuẩn bị đủ binh lực.
Tình huống như vậy đã được loài người dự đoán trước. Bởi con quái vật mẹ trên vệ tính số hai hay có thể gọi là phi thuyền quái vật, nó có thể
sinh sản quái vật không ngừng. Nhưng vẫn cần thời gian ấp trứng. Ngoài
ra, khoảng cách giữa hai nơi khiến nó cần một lượng thời gian để tụ tập
đủ binh lính quái vật trên hành tinh này. Do đó, chỉ cần cắt đứt đường
vận chuyển quái vật trong vũ trụ, như vậy đám quái vật này sẽ không có
binh lực tiếp viện, càng đánh càng ít đi. Chỉ cần có thể cầm cự qua lúc
đầu, như vậy ưu thế sẽ ngả theo phe loài người, cho đến khi toàn bộ quái vật bị tiêu diệt mới thôi.
Vương Quang Chính cầm chiếc ống nhòm siêu zoom cẩn thận xem xét chung
quanh, thậm chí hắn còn ra lệnh cho mấy chiếc phi thuyền vận chuyển bay
lên trời để trinh sát. Kết quả, không tìm thấy bất kỳ quái vật nào còn
tồn tại trong tầm nhìn nữa. Đến đó, Vương Quang Chính mới hạ mức báo
động từ đỏ xuống vàng, đồng thời ra lệnh doanh trại thứ bảy – lực lượng
công binh tạm thời tiếp quản công sự phòng ngự. Còn sáu doanh khác lần
lượt trở về phi thuyền Hi Vọng, nghỉ ngơi và hồi phục sau trận chiến.
-Đúng là một cuộc chiến tranh thảm khốc a.
Vẻ mặt Vương Quang Chính phức tạp nhìn ra xa. Khu vực xung quanh công sự phòng ngự chi chít lỗ bom, chồng chất vô số núi thi thể quái vật, máu
chảy tuôn trào như suối. Vương Quang Chính ra lệnh cho các binh lính bên cạnh ném bom lửa. Thi thể quái vật có thể bắt lửa, mà số lượng quá
nhiều, chỉ có dùng cách này…dùng lửa thêu hủy hoàn toàn, bởi con quái
vật mẹ có thể hấp thu lại mỗi tế bào của đám quái vật, sau đó sinh ra
quái vật mới. Cho nên, chỉ có cách thêu hủy hoàn toàn mới ngăn chặn được nguy cơ này.
Nhâm Đào đứng phía sau Vương Quang Chính, tình trạng của hắn thật sự rất không tốt. Thực ra, không chỉ mình hắn, chín người còn lại đứng phía
sau, bao gồm Trương Hằng, Diệp Mục…cả người bọn họ đều rách nát. Đúng
vậy, trang phục chiến đấu trên người bọn họ đã bị phá hủy!
Đợt tấn công lần này, bất kể là số lượng quái vật, chủng loại cũng như
kích thước quái vật đều hơn hẳn lần tấn công đầu tiên. Đặc biệt trong đó là loại quái vật có hai chiếc càng to như lưỡi hái, bên trên có dòng
điện lưu chuyển. Nó đã có thể đâm xuyên qua trang phục chiến đấu, gây
nguy hiểm cho binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ. Tuy vậy, nhờ vào tốc độ
kinh người và phản xạ thần kinh xuất sắc, không một binh lính nào tử
vong, nhưng trang phục chiến đấu của bọn họ đã bị hư hỏng nặng. Nói cách khác, bọn họ đã hít thở không khí trên hành tinh này, đã bị lây nhiễm
các loại vi sinh vật, virus nào đó….
Nhâm Đào trầm mặc nhìn 200 thi thể đồng đội mình trên đất, trong đó,
thậm chí có những thi thể không còn nguyên vẹn. Sau đó, hắn quay đầu
nhìn về Vương Quang Chính, nói:
-Như vậy…chúng tôi cũng sẽ trở về phi thuyền Hi Vọng. Chắc là sẽ bị cách ly thôi. Nếu như may mắn, hẹn lần sau tiếp tục sánh vai tác chiến.
Vương Quang Chính biết cụm từ nếu như may mắn nghĩa là gì. Trong các
phòng thí nghiệm về sinh vật học, virus trên phi thuyền Hi Vọng, trừ
chuyện quan trọng nhất là tìm điểm yếu của đám quái vật kia, chuyện còn
lại chính là tìm ra vắc xin hoặc thuốc chữa trị virus, vi sinh vật trên
hành tinh này.
Thực ra, virus hoặc vi sinh vật trên hành tinh này có thể chỉ là những
loại vi sinh vật bình thường như trên Trái Đất. Không phải là những thứ
virus khủng khiếp gây ra các căn bệnh không có thuốc chữa như bệnh AIDS, cúm gà H5N1….Nhưng do sự tiến hóa sinh vật giữa hai hành tinh khác
nhau, khiến cho hệ thống miễn dịch của con người vẫn chưa thích ứng với
các chủng loại virus, vi sinh vật trên hành tinh này. Đến bây giờ, những binh lính từng hít thở không khí trên hành tinh này, đã có một người
chết, những người còn lại rơi vào tình trạng sốt cao, lúc nào cũng có
thể tử vong.
Và mười người trước mặt Vương Quang Chính đây, Nhâm Đào, Trương Hằng,
Diệp Mục, thêm vào 7 chuẩn tân nhân loại nữa. Bọn họ cũng sẽ gặp tình
trạng như thế. Khi trở về phi thuyền Hi Vọng sẽ bị cách ly, cho đến khi
chứng bệnh trên người họ khỏi hẳn…hoặc bọn họ chết đi mới thôi.
Vương Quang Chính không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành trầm mặc thực hiện động tác chào, đưa mắt nhìn 10 binh lính dũng cảm này rời khỏi
chiến trường, bước lên phi thuyền vận chuyển.
Bên cạnh, Ba Lệ đi tới nói với Vương Quang Chính:
-Ta cũng thế, phải trở về phi thuyền Hi Vọng. Kế hoạch tác chiến bước
đầu đã hoàn thành, nhưng vẫn cần nhiều tham số và thí nghiệm nữa.
Vương Quang Chính nhìn Ba Lệ với vẻ hiền hòa, nói:
-Cháu tốt nhất nên giải quyết chuyện về Diêu Nguyên đã. Lần này cháu một mình đi tới chiến trường, trời mới biết hắn sẽ tức giận ra sao. Sợ rằng khi hắn trở lại, nhẹ nhất cũng giam cháu lại đấy.
Ba Lệ chu đôi môi nhỏ nhắn của mình lên, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng:
-Làm quá như thế chỉ vì tôi là nhĩ ngữ giả sao? Tôi vẫn đi đấy, hắn làm gì được tôi? Đánh tôi à? Hừ, tôi đi đây.
Nói xong, nàng cũng không để ý tới Vương Quang Chính nữa, đi theo một binh lính bước lên phi thuyền vận chuyển.
Lúc phi thuyền vận chuyển của Ba Lệ cất cánh, tầng mây trên bầu trời đột nhiên bị xé nát, hơn 100 chiếc phi thuyền chiến đấu từ bên ngoài không
gian lao vút xuống dưới. Càng tới gần mặt đất, tốc độ của các phi thuyền này càng chậm, đến khi bọn họ biến mất trong đường hầm, các binh sĩ bên dưới mở miệng hoan hô vang dội. Mọi binh lính trên phi thuyền vận
chuyển thở phào nhẹ nhõm, nhiều người dứt khoát nằm xuống phi thuyền vận chuyển ngủ luôn, vô số tiếng ngáy vang lên.
Cuộc giao chiến lần thứ hai giữa loài người và quái vật…
Đã thắng lợi!
Nhưng, đó vẫn chưa phải là kết cục cuối cùng…