“Nguyễn
Miên Miên, Nguyễn Miên Miên…” Đức công công thấy Dạ Mị nộ khí bỏ đi lại không
dám vào quấy rầy vương gia nên đành đứng đằng xa giả vờ gọi to gọi nhỏ.
“Ách?
Hình như có người gọi ta a!” Miên Miên hơi sửng sốt nói.
“Nguyễn
Miên Miên… Nguyễn Miên Miên, ngươi ở đâu?” Đức công công thấy nàng vẫn chưa đi
ra rất khoa trương bắt tay làm loa hô to: “Nguyễn Miên Miên, nha đầu chết tiệt
nhà ngươi đi đâu rồi?”
"Đức
Công công?” Miên Miên cuối cùng cũng nghe ra giọng ông ta liền đứng dậy cười
nói: “Tuyết vương gia, thực xin lỗi, ta phải đi trước rồi, Đức công công đang
gọi ta!”
Dạ Phong
khẽ gật đầu, Miên Miên vội vàng đi ra thấy Đức công công đứng cách đấy không xa
liền đi đến gần hắn hỏi:”Đức công công, ngươi tìm ta sao?”
“Ân,
ngươi bình thường không có việc gì sao không ở hoán tẩy phòng mà đến đây làm
gì?” Đức công công không vui nói.
“Cái
này…là ta ăn no nên muốn tìm chỗ thoáng mát ngồi nghỉ, còn nữa, sau khi ăn mà
đi bộ rất tốt cho sức khỏe a!” Nói xong liền làm dáng đang tập thể dục, cười
cười với lão.
“Được
rồi, chúng ta đi thôi!” Đức công công nhíu mày, toàn bộ hảo cảm với nàng chốc
lát biến hết rồi. Nha đầu này nhìn đơn thuần như vậy mà dám cả gan ở đây nắm
tay lôi kéo Tuyết vương gia, đã không ghét nam nhân vì sao lại đối xử với bệ hạ
như vậy? Cho nên, vẫn là nàng ta không tốt!
"Đức
Công công, chúng ta đi đâu?” Miên Miên đi sau hắn hiếu kỳ hỏi.
“Hỏi hỏi
cái gì, chẳng phải đi là sẽ biết sao? “ nói xong liền hừ lạnh một tiếng, không
để ý tới nàng mà trực tiếp đi nhanh hơn, Miên Miên thấy thế thì bất mãn vô
cùng.
Miên Miên
quả thực sửng sốt, trong ấn tượng của nàng Đức công công đối với nàng rất tốt,
vì sao lúc này nói chuyện có vẻ khó chịu đi? Miên Miên suy nghĩ rồi đi nhanh
đến bên cạnh lão nói: “Đức công công, thật xin lỗi a!”
Đức công
công thấy nàng tự nhiên xin lỗi thì có chút bất ngờ, dừng chân ngoái đầu nhìn
nàng, “Vì cái gì xin lỗi ta?” Nha đầu kia chẳng lẽ biết hắn đang nghĩ gì? Không
thể nào, nha đầu này đâu có thông minh đến vậy?
“Đức công
công, ngươi cứ mắng ta cho thoải mái a, ta biết mỗi người đều có mấy ngày như
vậy trong tháng mà, ngươi bận rộn như vậy khó trách tâm tình sẽ không tốt, ta
không để bụng đâu…” Miên Miên hùng hổ nói.
Đức công
công nghe vậy sững người chốc lát rồi chợt hiểu, vung tay cốc nàng một cái cả
giận nói: “Nguyễn Miên Miên, ngươi nếu dám lấy thái giám chúng ta ra giỡn ta sẽ
liều mạng với ngươi, mau đi nhanh thôi!” Nói xong liền dùng sức đẩy nàng đi
trước rồi cũng nhanh chóng vượt lên trên, đi một lúc cũng không quên ngoái lại
hối thúc.
Miên Miên
yếu ớt nhìn hắn bĩu môi ủy khuất, nàng vốn là có lòng tốt an ủi hắn vì cớ gì
lại đắc tội đi? Cái này làm người thật khó a, muốn vuốt mông ngựa cũng thật khó
a!
Không bao
lâu, tim Miên Miên như muốn hóa đá trước một bảng chữ to kia: “Đức công công, người
đưa ta tới Liên trì dục nguyệt để làm gì? Ta nhớ không lầm thì đây là nơi bệ hạ
tắm rửa mà?” Nói xong nàng lo lắng không thôi, cái tên đại mãng xà này sẽ không
muốn nàng hầu hạ hắn tắm rửa nữa chứ?
“Muốn
biết thì vào trong sẽ biết!” Nói rồi trực tiếp đẩy nàng vào, Miên Miên tuy khó
chịu nhưng cũng nghe theo đi vào.
Bước chân
vừa vào tới đã thấy bên trong một hàng cung nữ đứng chờ, thấy Đức công công
toàn bộ cúi người chào, Đức công công chỉ khẽ ừ một tiếng rồi nói: “Đừng để bệ
hạ đợi lâu!” rồi lui ra ngoài.
“Ai, Đức
công công, ngươi đi đâu vậy?” Miên Miên thấy hắn đi cũng muốn đi theo nhưng là
còn chưa được mấy bước thì cánh cửa đã bị đóng lại, mười cung nữ phía sau bắt
đầu tiến tới cởi quần áo nàng.
“A…Bỏ ra,
các ngươi làm gì thế?” Miên Miên thấy quần áo mình bị thoát ra không khỏi kêu
lớn, nhưng là mặc kệ nàng la hét thế nào thì những cung nữ này cúng giống như
câm điếc, trực tiếp lôi nàng vào hồ nước rồi bắt đầu tắm cho nàng.
“Các
ngươi… a…” Miên Miên vừa kịp đứng vững trong hồ, hỏi cũng chưa kịp hỏi đã bị
những cung nữ kia ấn đầu vào trong nước.
“Giết… giết
người a... không thở được…” Miên Miên thống khổ bị các nàng lôi kéo, nàng dốc
sức liều mạng muốn thoát ra nhưng chỉ được một lát thì toàn thân mềm nhũn vô
lực. Miên Miên đang tự hỏi còn phải bị hành hạ bao lâu thì đã thấy các cung nữ
kia dìu nàng đi về phía ghế, bắt đầu lau tóc mặc quần áo cho nàng.
"Các
ngươi làm gì vậy?” Miên Miên vô lực hỏi.
"Được
chưa?"
"Được
rồi!"
"Vậy
mau đưa nàng đi!"
Mấy cung
nữ xung quanh nói gì đó mà Miên Miên nghe không hiểu, ngay lúc này thì cửa
ngoài đột nhiên mở ra một vài cung nữ cùng với thái giám đi vào cúi người với
Miên Miên rồi đón lấy nàng đi ra ngoài, chính xác là túm tay lôi nàng đi.
“Đức công
công, Đức công công… bọn họ muốn mang ta đi đâu?” Vừa ra ngoài đã thấy Đức công
công đứng đó, Miên Miên vội vàng hỏi hắn.
"Mời
lên kiệu!” Đức Công công không trả lời mà chỉ nói ngắn gọn.
Miên Miên
nghe vậy mới chú ý tới ở đây từ lúc nào đã có một cỗ kiệu xa hoa, “Oa, kiệu đẹp
a!” Miên Miên đưa tay sờ sờ cỗ kiệu, cái này cũng không thua thời Khang Hi là
mấy a?
Mắt thấy
nàng hiếu kỳ, Đức công công không khỏi nhíu mày nhìn sang các cung nữ kế bên,
các cung nữ thấy vậy liền nói: “Mời lên kiệu!” rồi trực tiếp đẩy nàng vào.
“Ai ui!!!”
Đột nhiên bị đẩy khiến Miên Miên đụng phải thành kiệu, “Đau quá, các ngươi…”
Miên Miên vuốt vuốt cái mũi định phàn nàn thì cỗ kiệu đột nhiên bị nâng lên
khiến nàng sợ đến nỗi bám chặt thành kiệu sợ bị hất xuống.
Kỳ cục,
rất là kỳ cục. Đức công công bình thường đối với nàng rất tốt, sao hôm nay lại
trầm mặc ít nói lại còn phát giận, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ
muốn đem nàng bán đi? Hay là muốn ăn nàng? Miên Miên nghĩ tới đây không khỏi
rùng mình run sợ.
"Đến
rồi!” Đức Công công một lời rơi xuống, cỗ kiệu cũng dần hạ xuống.
Dưới sự
thúc giục của Đức công công, Miên Miên khẩn trương rời kiệu, đập vào mắt nàng
ba chữ Tử Tinh cung khiến nàng kinh hãi, nơi đây không phải là tẩm cung của đại
mãng xà sao?
“Đi vào!”
Đức công công không lãng phí thời gian trực tiếp đẩy nàng vào, đóng cửa lại rồi
cùng những thái dám khác nâng kiệu rời đi.
"Đức
Công công... Đức Công công, ngươi mở cửa… mở cửa a..." đột nhiên bị đẩy
vào một không gian tối, Miên Miên hoảng hốt không thôi, đây không phải là nhà
tắm mà là phòng ngủ của đại mãng xà a, não nàng không ngừng tưởng tượng, tối
thế này liệu có phải hắn đã hiện nguyên hình rồi, có khi nào đang há to mồm chờ
nàng đi vào không?
“Đức công
công… Đức công công, mau thả ta ra, van cầu ngươi thả ta ra a…” Miên Miên ra
sức đập cửa kêu cứu nhưng mà mặc nàng cố thế nào cánh cửa vẫn không hề suy
suyển.
"Ngươi
rất sợ ta sao?" Giọng nói lạnh băng từ trong bóng tối truyền ra khiến Miên
Miên bị hù nhũn cả người ngã ngồi trên đất. “Ngươi… ngươi đừng tới đây… không
muốn… ta không muốn chơi mèo vờn chuột với ngươi a... không thích mèo a…” Miên
Miên run rẩy sợ hãi, ở trong phòng tối như vậy cùng một con đại mãng xà sao có
thể không sợ a?
Đúng lúc
này trong phòng đột nhiên hiện lên ánh sáng hồng từ một ngọn đèn, căn phòng
thêm màu sắc kỳ ảo, không khí quỉ dị giảm bớt rất nhiều, Miên Miên chậm rãi
đứng dậy đi về phía ánh sáng, vừa bước qua màn trướng đã bị cảnh tượng trước
mắt khiến cho ngây ngẩn cả người…
Phía sau
sa trướng kia chính là Dạ Mị, nàng sững sờ không biết hình dung như thế nào,
hắn ngồi trên ghế kia, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm, trên gương
mặt góc cạnh, tuấn dật hiện lên nét nhàn nhạt không bị trói buộc, ánh mắt thâm
sâu mê người, khóe miệng khẽ giương lên,… toàn thân toát ra sự cuồng dã dị
thường mê hoặc lòng người.
Miên Miên
sững sờ vì kinh ngạc, lần đầu tiên nàng phát hiện hắn ở dưới ánh đề như vậy có
chút quỉ dị. Quỉ dị? Miên Miên nuốt nước miếng đánh ực một cái, cúi người nói:
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ!”
Dạ Mi
nghe vậy nhàn nhã từ ghế đứng lên đi đến, nâng cằm nàng lên rồi cười lạnh, “Sợ
rắn? Hử?”
Miên Miên
thấy thế khẩn trương không dám thở mạnh, nàng không biết những lời này của hắn
là có ý gì.
“Ngươi
cũng đã biết là trẫm ghét nhất là người nói dối đúng không?” Nói rồi đứng thẳng
lạnh lùng nhìn nàng.
Nguyễn
Miên Miên vẫn cúi người như cũ nhưng lông mày không tự chủ nhíu lại bởi một
luồng khí lạnh trên đỉnh đầu, lạnh đến thấu xương cốt khiến nàng không tự chủ
rùng mình một cái.
"Đứng
vững nhìn trẫm!” Dạ Mị thanh âm lạnh lùng nói.
Miên Miên
nghe vậy vội vàng trấn áp sự lo lắng đứng vững nhìn hắn khiếp đảm cười xấu hổ.
“Ngươi
nói, nếu có một nữ nhân lừa gạt trẫm thì trẫm nên làm thế nào trừng phạt nàng
ta đây?” Nói rồi nheo mắt, cười quỉ dị.
Miên Miên
mãnh liệt nuốt nước miếng, khóe miệng co giật ngượng ngùng cười, vì cái gì nàng
cảm thấy hắn lạnh lùng hơn mọi lần rất nhiều khiến cho nàng cảm thấy giống như
đứng trong phòng băng vậy?
"Trẫm
đang hỏi ngươi đấy?" Thấy nàng không trả lời, Dạ Mị trừng cả giận nói.
“Bệ hạ… cái
này… cái này đương nhiên là phải nghiêm phạt rồi… ách… có ai đắc tội với bệ hạ
rồi ạ?” Miên Miên run rẩy trả lời.
“Ngươi
cũng cho răng nên như vậy?” Nói rồi nở nụ cười lạnh nói: “Trẫm có gặp một nữ
nhân rất ngốc, nữ nhân này rất đơn thuần lại khiến trẫm thấy rất hiếu kỳ, nàng
nói với trẫm nàng sợ nhất là rắn nhưng trẫm cũng không quá tin vì bản thân nàng
cũng là một con rắn nha… Thế nhưng mà nhiều lần ở chung lần nào nàng ra cũng sợ
đến té xỉu khiến trẫm cũng dần tin tưởng. Nhưng là ngươi có biết trẫm đã nhìn
thấy gì không? Trẫm thấy cái nữ nhân ngốc luôn miệng nói sợ rắn đó cầm tay đệ
đệ trẫm trốn trong bụi cỏ lau tình chàng ý thiếp… Ngươi nói, nữ nhân như vậy có
nên bị trừng phạt?” Dạ Mị trừng mắt giận dữ nhìn nàng kéo dài câu nói cuối.
Miên Miên
nghe hắn nói xong cả người mềm nhũn chút nữa ngã xuống may mà Dạ Mị kịp đỡ
nàng, “Nữ nhân chết tiệt, ngươi lại dám lừa gạt trẫm, ngươi coi trẫm là ai hả?”
Dạ Mị nộ khí chất vấn.
Miên Miên
sợ đến nỗi lui về sau mấy bước thân thể không khống chế được run rẩy. Nàng mới
không phải ngốc, hắn nói vậy đương nhiên là đã thấy một màn nàng nắm tay Tuyết
vương gia chiều nay rồi, chẳng trách sao hôm nay Đức công công kỳ lạ như vậy,
nhưng cái này… cái này nàng làm sao mà giải thích cho hắn được, cùng là xà cả,
nàng làm sao giải thích được?
Dạ Mị
thấy nàng trốn tránh càng nổi lên nửa giận, từng bước lạnh lùng tiến đến gần
nàng, Miên Miên thấy thế càng lui về phía sau: “Bệ hạ, ngài… ngài muốn làm…”
Miên Miên chưa kịp nói hết câu đã đụng phải mép giường ngã ngồi ra trên đó,
thân người Dạ Mị theo đó áp xuống trên nàng.
Miên Miên
khẩn trương nuốt nước miếng nhìn hai tay Dạ Mị chống bên giường cạnh nàng trong
gang tấc, mắt cũng không dám chớp run rẩy nhìn Dạ Mị: “Bệ hạ, ngài… ngài
muốn...???”
“Làm cái
gì? Tất nhiên là làm tất cả những gì mà một nam nhân nên làm với nữ nhân rồi! ”
Nói rồi không đợi nàng phản ứng đã mạnh mẽ hôn xuống.
Đột nhiên
bị Dạ Mị hôn khiến cho tim Miên Miên đập mạnh liên hồi, tuy đây không phải là
lần đầu tiên bị đại mãng xà cường hôn nhưng là những lần trước hắn đều rất ôn
nhu, lúc này đây lại thập phần bá đạo khiến nàng cảm thấy như vỡ ra.
Dạ Mị vốn
muốn hảo hảo trừng phạt nàng, lại không hề nghĩ tới nụ hôn này lại khiến hắn
không cách nào khống chế được, nhưng nhớ tới nàng dối gạt hắn lại lần nữa nộ
khí hung hăn hôn nàng, mãnh liệt đến nỗi khiến Miên Miên dường như không thở
nổi.
“A..a..buông…mau buông ra..a…” Miên Miên bị hắn hôn
đến hít thở không thông, cố gắng dùng sức đẩy nhưng là vẫn không có biện pháp
khiến hắn dừng lại.
Hôn được một lúc lâu Dạ Mị mới buôn nàng ra, cúi đầu
nhìn nàng nóng bỏng, mà Miên Miên lúc này hai gò má ửng hồng, quyến rũ động lòng
người lại càng làm cho dục vọng của hắn lên cao. Lúc này đây hắn mới biết mình
muốn nàng cỡ nào, có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì hắn đã bị nàng
hấp dẫn, nếu không như thế thì đã không sinh khí như vậy!
“Ngươi… ngươi không thể lại hôn ta, ta… ta sẽ ngất
xỉu đấy…” Miên Miên nói không ra hơi, trong lòng không khỏi buồn bực, hôm nay
vì cớ gì mà bị hắn hôn đến vậy mà nàng còn chưa có té xỉu a, chẳng lẽ trúng tà
rồi?
Dạ Mị nghe vậy chỉ cười cười nói, “Ngươi yên tâm, sẽ
không té xỉu đâu, chẳng lẽ ngươi không nhớ những ngày gần đây đều uống một loại
thuốc?” Nói rồi giương lên nụ cười gian.
“Thuốc? Cái kia… cái kia không phải thuốc cảm mạo
sao?” Miên Miên sợ hãi hỏi, nàng cảm giác được sự tình không đơn giản như nàng
đã nghĩ.
“Đúng vậy, cái kia đúng là thuốc nhưng không phải là
để chữa cảm mạo mà là đại bổ giúp tăng cường ý thức, cho nên cho dù ngươi có
đối mặt với sự kiện bất ngờ cũng không dễ dàng lăn ra té xỉu!” Dạ Mị cười cười
nhìn nàng cố kéo dài hai chữ bất ngờ…
Miên Miên nghe vậy không khỏi run rẩy khóe miệng,
khó trách hôm nay bị hắn hôn nàng không có té xỉu, nguyên lai… nguyên lai…
“Người lừa gạt trẫm, câu dẫn ngự đệ trẫm, tội của
ngươi rất nặng!” Ngón tay trỏ Dạ Mị gõ gõ chóp mũi nàng nhướn mày nói.
"Không... Không phải, ta cùng Tuyết vương gia
chỉ là bằng hữu, bằng hữu... Thật sự chỉ là bằng hữu, ngươi phải tin tưởng ta!”
Miên Miên bĩu môi sắp khóc tới nơi, ô ô, ánh mắt đại mãng xà thật háo sắc, nàng
rất sợ a…
"Như thế nào? Sợ?" Dạ Mị vẫn tiếp tục đùa
với nàng, đêm còn dài cũng không nên vội vã.
"Ô ô, bệ hạ, ngươi thả ta đi, ta thật không có
câu dẫn ngự đệ của ngươi, ngươi tin ta đi, ô ô….” Miên Miên vẻ mặt cầu xin nói.
“Không cần giải thích, giải thích nghĩa là cố che
dấu!” Nói xong lại trưng ra một nụ cười giảo hoạt.
Miên Miên nghe hắn nói vậy không tự chủ nhíu chặt
mày, những lời thế này sao nàng nghe quen tai quá? Chỉ tiếc là không đợi nàng
nghĩ ra đã nghe ở đâu thì môi hắn đã một lần nữa áp xuống, đầu lưỡi nhanh chóng
tiến vào thăm dò chiếm hữu nàng.
"A..." Miên Miên đầu óc trống rỗng giống
như mọi sức lực đều bị rút ra khỏi cơ thể, môi hắn không ngừng dây dưa trêu
chọc khiến ý thức nàng càng lúc càng mơ hồ, thân thể xụi lơ trên giường, chút ý
thức còn sót lại không ngừng nhắc nhở nàng phải thoát ra, nếu không, nàng kia
chẳng phải là…
Dạ Mị dường như cũng nhận thấy sự phân tâm của nàng,
mày hơi nhíu nhưng vẫn không chịu buông tha nàng, môi hơi rời môi nàng thấp
giọng nói: “Nữ nhân ngốc, phải chuyên tâm!” rồi lần nữa không chờ Miên Miên kịp
phản ứng tiếp tục hôn nàng. Miên Miên bị hắn trêu chọc chút ý chí cuối cùng
nhanh chóng mất đi.
Dạ Mị không ngừng dẫn dắt nàng thẳng đến khi nàng
hiểu được đáp lại thì nụ hôn của hai người càng ngày càng sâu, giờ phút này
Miên Miên chỉ có thể trôi theo cảm xúc, lọai cảm giác nâng nâng giống như đang
ở trên mây khiến cho nàng thực sự muốn hét lớn lên.
Dạ Mị ôn nhu vuốt ve eo nàng, ở trên lưng nàng không
ngừng vẽ loạn cố gắng làm cho nàng thả lỏng người, môi không ngừng hôn xuống
dưới, thấp dần… Môi hắn, lưỡi hắn không ngừng cuốn lấy môi lưỡi nàng khiến nội
tâm sâu kín của nàng rung động.
"Ân..." Miên Miên nhắm mắt, nhịn không
được rên lên một tiếng, thanh âm vừa ra khỏi miệng lập tức khiến nàng ngây
người sợ hãi đưa tay che miệng, cái này… đây là chính nàng rên lên?
“Tiểu ngốc nghếch muốn ta sao?" Dạ Mị ở trên
người nàng cười tà hỏi.
“Ta mới không phải tiểu ngốc nghếch, ta…ta phải đi
về rồi!” Miên Miên mặt mày đỏ bừng muốn đứng dậy nhưng lại bị hắn đè lại, nàng
chỉ là con cừu nhỏ sao có thể thoát khỏi đại mãng xà hắn đây?
"Ngươi... cái tên đại sắc xà muốn gì?"
Dạ Mị nghe nàng hỏi, khóe miêng hơi cười đưa tay nhẹ
lướt qua môi nàng nói: “Ngươi nói xem?”
"Không... Không biết..." Miên Miên toàn
thân cứng ngắc thấp lẩm bẩm.
“Không biết? Vậy cái kia để trẫm nói cho ngươi biết,
đêm nay trẫm muốn dạy cho ngươi biết làm người không thể nói dối, mặt khác,
nhân tiện dạy cho ngươi biết thế nào là làm chuyện nam nữ!” Nói rồi cười tà ác,
đưa tay kéo sợi dây lụa trên sa trướng, màn trướng nhẹ nhàng buông xuống, đêm
tuy dài nhưng lại ngắn ngủi hắn nhất định phải hảo hảo dậy dỗ nàng…