----------Hôm sau----------
Miên Miên mí mắt giật giật, người
hơi nhúc nhích nhưng là khi vừa khẽ động đã cảm thấy một trân đau nhức ập tới
khiến nàng nhíu mày cố mở mắt, đôi mắt đẹp có chút hoảng hốt nhìn xung quanh,
đây là nơi nào? Nhìn trần nhà lạ lẫm khiến nàng sửng sốt hồi lâu, đưa mắt nhìn
xuống người mình Miên Miên vội vã kéo chăn lên che người, một màn tối qua hiện
lên trong đầu khiến nàng bất giác nổi gai ốc khắp người.
“Aaaaa…” Miên Miên nhịn không
được hét lên, ô ô, nàng bị cường bạo rồi, bị một con rắn cường bạo rồi…cái này
bảo nàng làm sao làm ngươi được nữa?
“Nương nương, người tỉnh rồi!” Trong
khi Miên Miên vẫn còn trong sợ hãi thì bên ngoài truyền tới tiếng nói.
“Nương nương?” Miên Miên sửng sốt
một chút, kéo chăn mền trùm kín người nhấc màn bước xuống đi ra, nguyên nàng
tưởng chỉ có một người không ngờ quì dưới đất là hơn hai mươi cung nữ.
“Nương nương, để nô tỳ hầu người
tắm rửa thay quần áo!” Một cung nữ ngước lên nhìn nàng tôn kính nói.
Miên Miên nghe vậy càng nắm chặt
chăn mền trên ngươi nhìn nàng ta nói: “Cái kia… các ngươi ra ngoài trước, ta tự
mình sửa sang lại là được!”, nghĩ đến khắp người mình toàn là dấu vết đại mãng
xà để lại, nàng thẹn đến đỏ bừng người.
“Không được đâu ạ, đây là bổn
phận của chúng nô tỳ!” Các cung nữ quì trên mặt đất đồng thanh nói.
“Thế nhưng…ta không phải nương
nương nào cả!” Miên Miên chu môi nói, còn nữa, nàng căn bản cũng không cần làm
nương nương a.
“Nương nương, bệ hạ đã hạ chỉ
phong người là Ngất phi rồi ạ!” Cung nữ kia lần nữa nói.
Miên Miên nghe mà không khỏi nhíu
mày hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Ngất…Ngất phi?!”
“Vâng, bệ hạ nói tối qua người
quá mệt nên nhiều lần ngất xỉu bởi vậy ban hiệu cho người là Ngất phi!”
“Ngất xỉu? Ngất phi?” Miên Miên
nghe nàng ta giải thích không khỏi xấu hổ, cái tên đại mãng xà này đúng là
không biết tốt xấu mà, cường bạo nàng thì thôi đi lại còn ban cho nàng tên hiệu
như vậy, quá đáng, thật sự quá đáng mà!
“Thỉnh nương nương tắm rửa thay
quần áo!” Các cung nữa lần nữa đồng thanh nói.
Miên Miên thấy các nàng không
chịu bỏ qua đành phải đem chăn mềm buông lỏng, những cung nữ thấy vậy nhất loạt
tiến lên đưa nàng đến phòng tắm rồi toàn bộ lui xuống chỉ để lại hai cung nữ.
Hai người này rất nhanh tiến đến kéo chăn mền người nàng xuống khiến Miên Miên
xấu hổ đỏ bừng mặt. Dấu vết trên người nàng quá rõ rệt nên nàng nhanh chóng
ngồi vào trong bồn tắm, bất quá làm cho nàng mừng rỡ chính là hai cung nữ này
giống như chưa từng thấy qua điều gì, chỉ qui củ tắm rửa cho nàng.
Một canh giờ sau, Miên Miên được
cung nữ mặc cho bộ y phục hoa lệ, tóc cũng búi cao theo kiểu của cung phi làm
cho nàng cảm thấy thật không thoải mái, nàng muốn tìm đại mãng xà nói chuyện
thì lại hay hắn đang thượng triều nghị sự.
“Ngất phi nương nương chuẩn bị
xong chưa?” Vừa lúc Miên Miên được các cung nữ trang điểm cho hoàn tất thì Đức
công công tới.
“Đức công công, ta không muốn ăn
mặc như vậy, ta không muốn thành phi tử, ta muốn làm cung nữ a!” Miên Miên
thoát cái đi tới cạnh Đức công công kêu lên.
Đức công công thấy thế chỉ cười
cười, nha đầu này cuối cùng cũng bị bệ hạ thu thập rồi, “Ai nha! Ngươi bây giờ
đã là nương nương, há có thể nói muốn thành cung nữ được. Ngươi phái biết rằng
có rất nhiều cung nữ muốn thành phi tử như ngươi mà không được nha!” Nói xong
lườm nàng tỏ ra bộ dáng không hiểu nổi.
"Thế nhưng ta rất không quen, ta..."
“Được rồi! Chúng ta mau đi xem Tử Vân các của ngươi đi.” Nói xong cưới rất
vui vẻ.
“Tử Vân các?” Miên Miên lẩm nhẩm ba tiếng kia có chút khó hiểu, là nơi nào
a? Bất quá tên cũng dễ nghe đi!
“Thụy Tuyết quốc chỉ có một xà Hậu, hai phi tử nhất phẩm, bốn phi tử nhị
phẩm cũng với những phi tử các cấp khác nên tự nhiên cao nhất là cung điện
thuộc về Hậu, hiên là danh tự ban cho nơi ở của các nhất phẩm tần phi, nhị phẩm
là các. Ngươi thoáng cái đã lên tới nhị phẩm đủ thấy ngươi may mắn hơn người
nha!” Đức công công chậm rãi giải thích cho nàng.
"Thế nhưng ta..."
“Không có thế nhưng nữa, từ nay về sau ngươi phải nói là Bổn cung, bây giờ
chúng ta đưa người đi xem Tử Vân các…” nói xong cười hả hả thỉnh nàng đi, Miên
Miên xấu hổ đi lên phía trước.
“Nhị phẩm tần phi sẽ có tám cung nữ, sáu thái giám hầu hạ. Những cung nữ
thái giám này đều đã được tuyển lựa kỹ đưa tới Tử Vân các rồi!” Đức công công
vừa đi vừa giải thích cho nàng hiểu.
"Ta không cần nhiều người như vậy hầu hạ!" Miên Miên dừng cước bộ
nói, nàng thật sự không thích được nhiều người như vậy hầu hạ.
“Chuyện này đâu thể khác, ngươi là nhị phẩm tần phi, không có người hầu hạ
còn ra thể thống gì nữa?” Đức công công không vui nói.
Miên Miên nghe vậy bĩu môi, bộ dáng rất miễn cưỡng.
Chỉ một lát sau đoàn người đã đi đến trước Tử Vân các, vừa vào đã thấy
trong sân có một gốc đào trăm tuổi hoa nở rực rỡ, những cánh hoa theo gió bay
bay hết sức mê người. Đi một lúc nữa là một hồ cá tuy không lớn nhưng có nhiều
chim chóc hoa cỏ. Không khí trong lành khiến Miên Miên phi thường thoải mái.
“Nô tỳ (nô tài) tham khiến Ngất phi nương nương!” Những cung nữ thái giám
xếp thành hàng cúi người hành lễ với nàng.
“Ha ha, các ngươi tranh thủ thời gian làm việc đi!” Miên Miên xấu hổ nói,
nàng thật không biết phải làm sao mà.
"Tạ nương nương!” Các cung nữ, thái kia vội đứng lên.
“Các ngươi hầu hạ Ngất phi cho tốt, nếu có sai sót thì đầu các ngươi khó
giữ được!” Đức công công nghiêm khắc nói.
"Vâng!” Chúng cung nữ thái giám sợ hãi trả lời.
“Ngất phi, nô tài tiễn người tới đây thôi, có chuyện gì người cứ việc phân
phó bọn chúng, nô tài cáo lui!” Nói rồi cúi người rời đi!
"Ai, Đức Công công… Đức Công công..." Thấy hắn đi càng lúc càng
xa Miên Miên xẩu hổ xoa hai tay không biết làm sao bây giờ.