Nghe được câu hỏi của Trịnh Châu, Miên Miên
nhịn không được cười nhẹ.
“Cậu cười cái gì?” Trịnh Châu khó hiểu hỏi.
“Không phải mình vừa ý hay không, mà là
chúng tôi căn bản vốn không phải là người của một thế giới, mình biết rõ bọn
họ là nhất thời thấy mới mẻ, cho dù là nghiêm túc, mình cũng vô lực trèo cao. Trịnh
Châu phải biết rằng cô bé lọ lem gả cho bạch mã vương tử chỉ xuất hiện trong
truyện cổ tích, mình biết rõ mình là chim sẻ, không phải phượng hoàng, chỉ là
cũng không sao, bởi vì mình nguyện ý vĩnh viễn làm chim sẻ, cũng tin tưởng bản
thân sẽ tìm được con chim sẻ ấm áp cho riêng mình.” Miên Miên khát khao nói.
Trịnh Châu nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía
cô, cùng cô ấy ở chung đã lâu như vậy, biết rõ cô ấy không phải loại con gái
thích hư vinh, cũng không phải loại người thấy trai đẹp liền muốn thét lên. Cô
ấy người cũng như tên, Nguyễn Miên Miên, mềm yếu giống như bánh bao dễ nắn,
thần kinh không ổn định, trời sinh tính nhát gan khiếp nhược, có chút châm
chạp, thành tích rất kém cỏi, quên trước quên sau, tóm lại khuyết điểm con gái
nên có cô ấy đều có.
Những khuyết điểm này không che giấu được
sức hấp dẫn của cô ấy, cô cũng biết rõ, cô ấy mê người không phải vì cô ấy
không đánh phấn trang điểm, mà là tâm cô ấy đơn thuần, tấm lòng thiện lương,
còn có giọng nói vô cùng dịu dàng, giọng nói dịu dàng này thậm chí có công hiệu
chưa trị, vẻ ngoài của cô ấy tốt, gần gũi, cô ấy tự nhiên, cô ấy đơn thuần,
những điều này chính là thứ Ngải Vân không có.
Tuy Ngải Vân vô cùng xinh đẹp nhưng lại cho
người ta cảm giác lạnh lẽo, từ khi đi học, phàm là nam sinh Ngải Vân vừa ý đều
thích Miên Miên, mà Ngải Vân chỉ có thể đem những ghen ghét này hóa thành động
lực cố gắng học tập, cô ta cho rằng là mình thành tích tốt nhất định người khác
sẽ nghênh đón khen ngợi, chỉ tiếc, mặc kệ cô ta cố gắng như thế nào, cô ta vẫn
không bằng Miên Miên, dù cho Miên Miên mỗi lần đều thất bại nhưng vẫn được các
nam sinh yêu thích.
Cô cùng Ngải Vân là bạn học cấp hai, đương
nhiên cũng nghe qua truyền thuyết về Miên Miên, chỉ là cô thật không ngờ truyền
thuyết của Miên Miên vẫn diễn tới bây giờ. Tuy Miên Miên vô tâm, nhưng lại đã
vô tình tổn thương Ngải Vân, cô ta là một cô gái tâm tư đố kị đặc biệt mãnh
liệt, hôm nay cô ta có nhà cao cấp, có xe thể thao, có văn phòng, có tiền gởi
ngân hàng, có thân phận, thiếu chính là một nhân vật nam chính, chỉ tiếc…
“Châu Châu cậu làm sao vậy?” Miên Miên thấy
cô cả buổi cũng không nói lời nào liền hỏi.
“Không có… Không có gì.” Trịnh Châu bối rối
nói, vội vàng nhấp một ngụm trà.
“Đúng rồi Châu Châu, cho cậu xem thứ này hay
lắm.” Lúc này Miên Miên tựa hồ nghĩ tới điều gì, vừa dứt lời, cô liền rất nhanh
đi tới phòng ngủ cẩn thận xách cái hộp đi ra, ngồi xổm trước mặt Trịnh Châu mở
hộp lấy ra một cái trứng có hoa văn, một giây sau cô cười hớn hở nói “Châu Châu
cậu xem, Ngải Vân nói đây là trứng chim vùng rừng lá thấp, đáng yêu a!” Nói
xong lại cười sáng lạn.