Trong căn phòng nhỏ, một bóng dáng mảnh
khảnh đang ngồi trước bàn máy tính gõ tách tách tìm kiếm tư liệu, mái tóc đen
nhánh phủ trên lưng ghế nhìn hấp dẫn mê người, chỉ là cô vô cùng chăm chú không
xoay người lại.
“Đinh đinh đinh.” Đột nhiên tiếng chuông cửa
vang lên, cánh tay trắng nõn gõ bàn phím dừng lại một chút, một giây sau, đứng
dậy xoay người, chỉ thấy cô có đôi mắt trong veo, lông mày cong cong, lông mi
thật dài khẽ rung, làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, đôi
môi hơi mỏng mềm mại ướt át như hoa hồng, trên mặt không thoa phấn trang điểm
lại đẹp đến làm cho người ta không cách nào tin nổi, đồng thời cũng tăng thêm
cảm giác gần gũi, thân thiết.
“Đã trễ thế này, sẽ là ai chứ?” Trên gương
mặt xinh đẹp đầy dấu chấm hỏi, rất nhanh chóng đi đến bên cạnh soi gương một
chút, một giây sau, cô cười mở cửa.
“Nguyễn Miên Miên cậu vẫn còn học sao?” Đứng
ở bên ngoài là người ngày hôm qua nói chuyện Trịnh Châu, lông mày cô đang nhăn
tít.
“Châu Châu sao muộn như vậy cậu còn tới nơi
này, mai không đi làm sao?” Nguyễn Miên Miên nhìn về phía cô ấy khó hiểu hỏi.
“Tới thăm cậu một chút.” Nói xong, trực tiếp
thay dép đi vào, Miên Miên đóng cửa lại rồi rót một ly nước, sau đó ngồi bên
cạnh Trịnh Châu.
“Miên Miên cái phòng này nhỏ như vậy cậu
không định đổi sao?” Trịnh Châu nhấp một miếng nước nhìn về phía cô hỏi.
Nghe vậy, Miên Miên hít sâu một hơi cười
nói: “Hiện tại giá phòng của thành phố A thay đổi so với lật sách còn nhanh
hơn, ở đây mặc dù nhỏ nhưng mình thấy đủ rồi, lại có xe đến chỗ làm nữa.” Miên
Miên thỏa mãn nói.
“Mình nghĩ nếu cậu đi tìm Ngải Vân… Có lẽ sẽ
có công việc tốt hơn cho cậu đấy…” Nói tới chỗ này, giọng Trịnh Châu càng ngày
càng thấp, lòng cô cũng có chút loạn, cô là thông qua Ngải Vân mới quen với cô
ấy, tuy kết giao chỉ có ba năm, cùng các cô ấy vài chục năm than tình so sánh
ít càng thêm ít, nhưng cô biết rõ Miên Miên là cô gái tốt, thật sự vô cùng
thiện lương cũng vô cùng đơn thuần.
“Cậu cũng biết thành tích của mình không
tốt, công ty Ngải Vân lại là công ty lớn, cũng chỉ có người tài giỏi như cậu
mới có thể đi trợ giúp cô ấy, kỳ thật cũng không sao…, mình cảm thấy được làm
trong xưởng rất tốt a, mình quen được rất nhiều rất nhiều bạn bè, họ đã dạy cho
mình rất nhiều điều, hiện tại mình đang cố gắng học tập, ha ha, tuy là vô cùng
phí sức…” Miên Miên xấu hổ cười cười.
Trịnh Châu nghe cô nói như vậy, trong nội
tâm có cảm giác rất phức tạp, cô biết rõ chỉ cần một câu của Ngải Vân, đừng nói
không tốt nghiệp cấp hai, dù không tốt nghiệp tiểu học vẫn có thể tiến vào công
ty lớn kia, vì xã hội rất thực tế, chỗ này muốn không phải văn bằng, mà là quan
hệ, mà cô ta trong công ty lớn đó cùng nhiều giám đốc khác có quan hệ, chỉ cần
một câu của cô ta, Miên Miên nhất định có thể đến, chỉ là…
“Trịnh Châu cậu đang suy nghĩ gì thế?” Mắt
thấy cô không tập trung, Miên Miên cười hỏi.
”Miên Miên, mình nghe Ngải Vân nói có mấy
công tử phú gia theo đuổi cậu, cậu có vừa ý người nào không?” Trịnh Châu hỏi
thăm, cô kỳ thật rất hi vọng cô ấy tranh thủ thời gian gả đi, bởi vì chỉ có gả
đi thì Ngải Vân mới không tiếp tục hại cô ấy, mà cô cũng cũng không cần rối rắm
như thế, phải biết rằng, một người là chủ tạo việc làm cho cô, một người đơn
thuần thiện lương làm cho cô cảm động, phải lựa chọn thật sự rất khó!