Đêm đã rất khuya, bọn người phiên
bang vương cùng quan lại Thụy Tuyết quốc đã được an bài nghỉ ngơi từ lâu. Đêm
nay nhất định là một đêm không bình thường nên tự nhiên là có người mất ngủ,
phía sâu trong nội điện truyền đến những tiếng ‘choang choang’ chói tai.
“Nương nương…” Tiểu Linh nhìn Nhu
phi thập phần tức giận có chút lo lắng gọi.
“Hừ, không tưởng tượng được xú
nha đầu kia lại có thể lợi hại vậy…” Nhu phi nghiến răng nghiến lợi, nguyên lai
tưởng rằng nàng ca hát cũng sẽ làm trò hề như nhảy múa hù chết người, nào ngờ
tiếng ca của nàng lại dễ dàng mê hoặc người đến thế, quả là sỉ nhục đối với
nàng mà.
“Nương nương, nô tỳ thấy phiên
bang vương dường như có ý đối với nàng ta, nói không chừng ngài ấy sẽ thỉnh cầu
với bệ hạ ban cho nàng!” Tiểu Linh vội vã trấn an nàng ta.
Nhu phi nghe vậy nhướn mày cười
cười: “Ngươi nói không sai, sao ta lại quên mất tên phiên bang vương này chứ,
xem ra sẽ có người ra tay giúp ta rồi.”
Tiểu Linh nghe nàng ta nói có
chút nghi hoặc trong giây lát rồi bừng tỉnh: “Nương nương ý nói là quận chúa?”
“Nội cung này người còn không
hiểu sao, nàng ta thủ đoạn cũng đâu thua kém gì ta. Bổn cung biết rõ từ lần
trước đi sứ về nàng ta đã thầm yêu phiên bang vương, mà đêm nay trong mắt phiên
bang vương ngoài con xú nha đầu kia thì chưa từng đưa mắt nhìn nàng ta!” Nghĩ
tới đây Nhu phi bỗng thấy hưng phấn không thôi.
“Nương nương nói đúng, quận chúa
nổi danh điêu ngoa, chỉ cần nàng ta không vừa ý nhất định sẽ không từ thủ đoạn,
đêm nay lại bị phiên bang vương phớt lờ nhất định sẽ không tha cho tiện tỳ
kia!”
"Đúng rồi nương nương, Nghi
phi dường như đứng về phía nàng ra, ngài nói nàng ta có thể hay không sẽ khích
tướng bệ hạ nạp nha đầu kia làm phi?” Tiểu Linh dò hỏi.
“Ngươi cho rằng Nghi phi là người
tốt sao? Bổn cung cho ngươi biết, không có nữ nhân nào chấp nhận dâng nam nhân
mình yêu cho người khác, dù chết cũng vậy thôi!”
“Thế nhưng nương nương, đêm nay
Nghi phi vẫn một mực nâng đỡ nàng ta!”, Tiểu Linh nói tới đây có chút không
vui.
“Vậy sao? Nếu thật tâm muốn giúp
thì một khắc lúc bệ hạ ôm nha đầu kia đi thì nàng ta không nên không vui mới
phải. Bổn cung cùng nàng ta tranh đấu nhiều năm như vậy, bản tính nàng ta bổn
cung còn không rõ sao? Cơ hồ thời gian này chúng ta liền có kịch hay xem rồi!”
Nghĩ tới đây liền vui sướng vạn phần nhàn nhã nâng tách trà lên môi.
Huyết tuyết hiên
“Nương nương nên nghỉ ngơi rồi!”
Tiểu Lam đi vào choàng áo khoác lên người Nghi phi nói.
“Bổn cung không ngủ được!” Nghi
phi nói rồi nhìn xa xăm về phía Tử Tinh cung, lòng có chút đau xót.
“Nương nương, người làm sao vậy? Có cần truyền ngự y?” Tiểu Lam thấy nàng
nhìn xa xăm lo lắng hỏi.
Nghi phi nghe vậy chỉ cười nhạt nói: “Không có việc gì, đúng rồi, Miên Miên
thế nào rồi?”
“Hừ, nàng ta đêm nay coi như là đã có chút danh thơm rồi, nô tỳ vừa đi dò
hỏi được biết bệ hạ giữ nàng lại tẩm cung, thật là nữ nhân có tâm cơ!”
Nghe Tiểu Lam nói thế, lòng Nghi phi có chút khó chịu nói: “Ngươi đi nghỉ
đi, Bổn cung muốn yên lặng một chút!”
Tiểu Lam thấy nàng như thế cũng chỉ có thể cúi người lui xuống.
Nghi phi vẫn nhìn xa xăm nghĩ, bệ hạ lưu nàng ta lại, bệ hạ đã thật sự động
tâm rồi sao? Tử Tinh cung chính là tẩm cung của vua, chính nàng bao nhiêu năm
theo hầu cũng chưa từng được ngủ lại, đau, lòng của nàng đau quá…