“Ở nơi đây ta chỉ là màu xám, không nhớ nổi tư vị hạnh phúc là gì…”
Miên Miên nghẹ ngào, đúng vậy, ở xà quốc này nàng đến tột cùng là ai? Đã rời
khỏi nhân giới nàng thật không có lấy gì là hạnh phúc…
Dưới khán đài toàn bộ mọi người
như ngừng thở nhìn lên, Miên Miên lúc này thanh âm mang nặng đau thương khiến
họ trong nội tâm vô tình dâng lên một hồi thương cảm nghẹn ngào.
Gió nhẹ mang theo hương hoa man
mác thổi tới, tóc Miên Miên xõa dài theo gió phiêu đãng bay bay… vạt áo trắng
cũng nhẹ nhàng phiêu dật, khuôn mặt thanh thuần tựa như tiên tử hạ phàm khiến
người ta không thể ly khai ánh mắt.
Phiên bang vương ngây người nhìn
nữ tử trên đài cao, hắn không ngờ Thụy Tuyết quốc lại có một cung nữ xinh đẹp
như thiên tiên như vậy, giờ phút này lòng của hắn đã theo âm thanh của nàng
không cách nào khống chế lại được.
"Màu xám không gian ta là ai, không nhớ được tư vị hạnh phúc,
không đường thối lui, người là ai, như thế nào khiến ta rơi lệ,…” Miên Miên
nước mắt lăn dài trên má nhẹ mở mắt, trước mặt nàng lúc này là toàn bộ khán đài
với ánh mắt mê muội nhìn nàng khiến nàng thật khó chịu.
Thanh âm cuối rơi xuống, thời
gian như ngừng lại, không có lấy một tiếng cổ vũ. Miên Miên cười khổ, đã hai
ngày nay nàng không có ngủ lại cộng thêm bị giội nước lạnh, toàn thân nàng đang
nóng dần lên, chóng mặt không thôi. Nhưng là khi nàng vừa định cúi người chào
thì phía trước bỗng thành một mảnh tối đen, vô lực ngã xuống. Ý niệm cuối cùng
của nàng chính là đêm nay nàng với mặt đất tựa hồ rất có duyên a!
“Bệ hạ…” mọi người nhất loạt đứng
dậy, bởi vì một khắc khi Miên Miên ngã xuống Dạ Mị đã nhanh chóng vọt người bay
lên ôm lấy nàng.
"Bệ hạ, vị cô nương
này..." Phiên bang vương trong mắt không giấu được lo lắng hỏi.
“Xin phiên bang vương yên tâm,
trẫm sẽ không để cho nàng có việc gì!” Nói rồi trực tiếp ôm lấy nàng rời đi,
Đức công công vội vã chạy đi triệu ngự y.
Một màn này khiến toàn bộ những
người có mặt ở đây ngây ngẩn, họ không ngừng phỏng đoán xem nữ tử này đến tột
cùng là ai mà lại có thể khiến bệ hạ lo lắng như thế?! Mà Dạ Phong nhìn một màn
này chỉ cười nhạt, hắn cũng biết là nàng khác người nhưng không ngờ tới ca ca
của hắn cũng muốn tìm hiểu nàng.
“Bổn cung đã nói nàng nhất định
sẽ kinh diễm lòng người mà!” Nghi phi nhìn về phía xa nói.
Nhu phi nghe vậy hung hăng trợn
mắt liếc nàng, cười nhạt nói: “Đúng vậy a, quả nhiên đủ kinh diễm! Tỷ tỷ cũng
thật tài ba, có thể tìm được một người khiến bệ hạ lo lắng mà vứt bỏ tỷ tỷ bế
người ta đi nha, đêm nay phỏng chừng sẽ là chuyện vui a, muội muội thật sự bội
phục sự rộng lượng của tỷ tỷ!”
Nghi phi bởi vì lời nói này của
nàng mà vô thức đưa tay đỡ ngực, như thế nào lại có chút đau đớn? Chẳng lẽ đích
thực là vì chứng kiến bệ hạ lo lắng cho nữ tử kia sao? Nghĩ tới đây nàng không
khỏi nhíu mày nhìn về hướng Dạ Mi khi nãy.