Một khắc khi ngã xuống, Miên Miên xấu hổ không thôi, đại bộ phận người dưới
khán đài đều che miệng cười giống như rất chờ mong nàng bị bẽ mặt. Miên Miên
thấy thế không khỏi bĩu môi, toàn một bọn rắn biến thái mà!
“Cô nương, mời ngươi lên đài lần nữa thật không phải, nhưng là bổn vương
rất thích vũ đạo khi nãy của ngươi, có thể hay không phiền cô nương biểu diễn
lại một đoạn, đương nhiên là đoạn cô nương yêu thích nhất!” Phiên bang vương
nho nhã đứng dậy mỉm cười nói.
Miên Miên khi nãy có chút không vui nhưng thấy hắn chân thành như thế nên
cũng đỡ hơn nhiều, nàng vội vã đứng dậy không quên tặng hắn một nụ cười tươi
như mặt trời.
Dạ Mị thấy nàng đột nhiên hăng hái lại còn cười sáng lạn đến vậy không khỏi
nhíu mày, cảm giác không thoải mái bao trùm.
“Tỷ tỷ, ngươi nói nàng sẽ biểu diễn cái gì tiếp theo này? Có phải hay không
sẽ kinh diễm lòng người?” Nhu phi giương lên bộ dáng tươi cười như đang chờ xem
kịch vui.
Nghi phi thấy nàng ta như vậy liền nhìn về phía Miên Miên khẳng định chắc
nịch: “Bổn cung tin tưởng nàng dù biểu diễn gì đi nữa cũng sẽ đặc sắc hơn một
màn vừa rồi!”
Nhu phi nghe vậy cười lạnh nói: “Vậy sao? Bổn cung rất mong đợi
nha!”
Miên Miên hít sâu một hơi đi tới
giữa sân khấu, nhưng là nàng vừa nhấc chân thì liền cảm thấy hụt một phát suýt
ngã, nguyên lai chân trái nàng bị trật rồi a, nàng nén nhịn đau từng bước đi
tới, phiên bang vương thấy thế không khỏi sửng sốt hỏi thăm: “Cô nương, ngươi
ổn chứ?”
Miên Miên ngoái đầu gượng cười
nói: “Cảm ơn phiên bang vương quan tâm, nô tỳ không có việc gì!” Nói xong liền
tiếp tục bước lên, nhưng là nàng cảm thấy trước mặt tối đen một mảnh, choáng
váng không thôi. Đứng trên đài cao nhìn xuống, Miên Miên đem sự lo lắng của
Tuyết vương gia lưu lại trong lòng, lập tức thấy khá hơn hẳn, nguyên lai là hắn
cũng quan tâm tới nàng!
“Nàng ta lần này muốn biểu diễn
cái gì a?”
“Nhất định vẫn là cái vũ điệu
khôi hài vừa này a!”
“Thật vậy nha, không tưởng tượng
được phiên bang vương khẩu vị lại khác người như vậy nha, chướng mắt như vậy mà
vẫn coi trọng nàng ta, coi bộ là muốn che chở a!”
“Di, đừng nói mò, ta nghe nói
phiên bang vương tới là có hàm ý lấy quận chúa đấy!”
Bọn cung nữ không ngừng nói ra
nói vào, Miên Miên nhắm mắt lại, nàng mới không cần để ý tới bọn rắn đó. Được
một lúc, nàng khẽ mở miệng hát: “Nguyên
lai không phải trắng thì là đen, chẳng qua là ta ngây thơ cho rằng, muốn say
đến tỉnh, muốn người vô tội phạm tội, sự thật là thế giới chỉ có tro tàn, kiên
trì đến mệt mỏi, muốn ôm người nặng nề thiếp đi, cần gì biết trong hung tàn có
gì là mỹ, hy vọng mất đi đau không cảm giác, trong không gian này ta chính là
màu xám, không nhớ được tư vị hạnh phúc, không đường thối lui, người là ai, như
thế nào khiến ta rơi lệ,…”
Không khí chung quanh vì tiếng
hát của nàng mà đình chỉ, mọi người kinh ngạc nhìn lên nàng yếu ớt đứng trên
cao mà khó có thể tin được lời ca ưu mỹ bi thương kia lại chính là do nàng hát
lên – cung nữ vừa biểu diễn loại vũ đạo mất mặt kia!