Miên Miên chạy không ngừng trên đường lớn,
nước mắt chảy xuống không ngừng, vì cái gì, tại sao phải đối xử với nàng như
vậy? Nàng muốn về nhà…
“A..” do chạy vội nên Miên Miên vô tình
vấp phải hòn đá ngã xuống đất, đầu gối do bị cọ sát mạnh lập tức chảy máu, Miên
Miên ôm đầu gối khóc nức nở.
“Ô ô… ta phải rời khỏi nơi đây, ta không
muốn bị các người đùa bỡn, khi dễ… ô ô…” Miên Miên ôm gầu gối lớn tiếng khóc,
bộ dáng vạn phần đáng thương.
“Muốn không bị người khác khi dễ thì chính
mình phải trở nên mạnh mẽ.” phía trên đỉnh đầu Miên Miên truyền đến một giọng
nữ lạnh lùng, Miên Miên nhanh chóng đưa mắt lên nhìn, vừa vặn ánh mặt trời
chiếu lên gương mặt nàng kia hiện rõ hai chữ “nô dịch”!
"Vô Tình?” Miên Miên lau lau nước mắt
nhẹ giọng nói.
Vô tình đứng ở trước mặt nàng mặt không
biểu tình mà nói: "Hoán tẩy phòng ở phía Bắc, đi thẳng ra cửa này rồi rẽ
trái là tới."
Miên Miên nghe vậy chậm rãi đứng lên, nàng
thu lại vẻ buồn khổ xúc động nhìn Vô Tình nói: “Vô Tình, cám ơn ngươi!”, nàng
không biết mình đã chạy bao lâu, vì cái gì mà vẫn chưa ra khỏi nơi này, nơi này
cũng không có hạ nhân, chẳng lẽ là cung của Nghi phi?
Vô tình nghe vậy quay người đi căn bản là
không có để ý tới nàng, Miên Miên thấy vậy liền chạy tới trước mặt nàng ta, “Vô
Tình, ta là Miên Miên, Nguyễn Miên Miên!” Nói xong liền hướng nàng ta trưng ra
bộ dáng tươi cười.
Vô tình thấy thế có chút nhíu mày, cái này
nữ nhân ngốc vừa mới đây còn khóc thương tâm như vậy, giờ lại cười sáng lạn như
thế, nàng là thiếu dây thần kinh nào đi?
"Vô tình, chúng ta làm bằng hữu được
không? Ở nơi này không có ai làm bạn với ta hết a." Miên Miên cắn cắn môi
nhìn về phía nàng ta vẻ chờ mong.
“Ngươi đần như vậy, ta mới không thích làm
bạn với ngươi!” Vô Tình lạnh lùng nói, tiếp tục đi về phía trước.
“Không muốn a…” Miên Miên đi đến bắt lấy
cánh tay nàng ta cười nói: “Ta biết ngươi là người tốt mà, ngươi đã cho ta biết
đường về Hoán tẩy phòng, còn có a, ngươi nói ta đần, nhưng là… ta đôi khi cũng
rất thông minh đấy!”
Nghe được lời Miên Miên nói, Vô Tình trầm
mặc một hồi rồi hỏi, “Ngươi vì sao muốn làm bạn với ta? Là vì trên mặt ta có
vết xăm nên ngươi thương hại ta? Hay là chứng kiến ta bị người khác khi dễ nên
thương cảm ta?”
Miên Miên nghe vậy vội vàng giải thích:
“Không phải, mới không phải như thế, ta chưa bao giờ thương hại ngươi, mà ta
đồng cảm với ngươi, ta có cảm giác chúng ta đều không thuộc về nơi này, hơn
nữa… ở đây chỉ có mình ngươi đối xử tốt với ta…” Miên Miên cúi đầu buồn bã.
Vô Tình nghe nàng nói vậy, hít sâu một hơi
rồi nói: “Nhớ kỹ, ra cửa rẽ trái, còn có, sau này đừng nên xen vào chuyện của
người khác nữa, hiểu không?”, nói xong, không để ý tới Miên Miên kinh ngạc
nhanh chóng rời đi.
"Vô Tình… Vô Tình..." Miên Miên
gọi lớn nhiều lần nhưng Vô Tình thủy chung không quay đầu lại, than nhẹ một tiếng,
nàng quay người hướng cửa đi tới. Chỉ là lúc này nàng không biết mình đã cảm
động được Vô Tình, bề ngoài nàng ta lạnh lùng nhưng thật ra lại là một người thâm
tàng bất lộ.