Mùi hoa thơm theo gió nhẹ bay qua, chỉ là
Miên Miên lúc này không có tâm trạng mà thưởng, nàng kinh ngạc nhìn đại mãng xà
vô sỉ sắc lang mà không biết nên làm thế nào bây giơ.
“Như thế nào? Trẫm nói ngươi nghe không
hiểu?” thấy vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ buồn bực, Dạ Mị trong lòng rất là tức giận,
thất bại, quá là thất bại rồi, đây quả thực là một đả kích với hắn mà, hắn đã
gặp phải một con rắn ngu ngốc!
“Bệ hạ…không nên…không nên đùa như vậy đâu
a…” Miên Miên yếu ớt cầu xin.
“Ngươi cho rằng trẫm có thời gian đi chơi
đùa ngươi sao?” Dạ Mị lạnh lùng nhìn nàng.
“Không phải, bệ hạ… nô tỳ thật sự là sợ
rắn…” Nàng vội vàng giải thích như là sợ ý mình không đủ rõ ràng, nàng phi
thường sợ rắn tất nhiên là không thể cùng đại mãng xà hắn hôn môi rồi, nếu để
cho nàng hôn một con rắn nàng nhất định sẽ buồn nôn tới chết a.
“Như thế nào? Cùng trẫm hôn môi mà khó như
vậy sao?” Thấy Miên Miên do dự, Dạ Mị mất hết kiên nhẫn dùng lực nâng nàng lên
cao, nữ nhân chết tiệt này quả thực là khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn mà!
“Bệ hạ… không phải, ô ô, van cầu người thả
nô tỳ được không, nô tỳ không muốn biến thành xà, cũng không muốn… không muốn…”
“Bệ hạ…” Miên Miên còn chưa nói hết lời đã
thấy Nhu phi thanh âm như nước vang lên, Miên Miên thấy Nhu phi đang đến thì
bỗng sợ hãi run rẩy cả người, nữ nhân này tâm địa rắn rết muốn hại chết nàng,
nàng gắt gao ôm cứng lấy Dạ Mị.
“Ngươi đang run?” Dạ Mị thấy rõ nàng vì sự
xuất hiện của Nhu phi mà vô cùng sợ hãi.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ!” Nhu phi cúi
người nũng nịu nói.
"Bệ hạ vạn tuế!” Nha hoàn Tiểu Linh
đi theo cũng cúi người thỉnh an.
"Đứng lên đi." Dạ Mị nhìn về
phía các nàng lạnh nhạt nói.
"Tạ bệ hạ.” Nhu phi dịu dàng đứng
dậy, nhìn Miên Miên ở trong hồ kinh ngạc nói: “Ồ, đây không phải Nguyễn Miên
Miên sao? Nguyên lai nữ tử khiến cho bệ hạ tổn hao tâm sức lại là ngươi a!” Nói
xong trong mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
“Ngươi biết nàng?” Dạ Mị nhíu mày nói.
“Là thiếp nghe nói nàng ở đây, cảm thấy vô
cùng thân thiết nên gọi nàng ấy đến nói chuyện phiếm ạ!” Nhu phi vẻ mặt ôn nhu
hiền lành nói, “Miên Miên, tỷ tỷ nói không có sai đúng không, bệ hạ là người
tuấn mỹ nhất trong triệu người Thụy Tuyết quốc nha!”
“Nô tỳ tham kiến Nhu phi nương nương!”,
Miên Miên vội vã thỉnh an, chỉ là tại lúc nàng buông tay thì cũng đồng dạng
chuẩn bị ngã vào trong nước lần thứ tư đi, Dạ Mị thấy thế liền nhẹ nhàng đem
người nàng kéo sát vào hắn hướng cạnh bờ hồ bơi tới thoáng cái đưa nàng lên
trên bờ.
Dạ Mị nhanh chóng theo lên, ôm lấy Nhu phi
hướng tẩm cung mà đi, nhìn cũng không nhìn Miên Miên một cái, Miên Miên hơi
sửng sốt một chút nhưng là toàn thân ướt sũng khiến nàng rất khó chịu, không
khỏi nức nở chạy đi, vì cái gì, vì cái gì mà nàng lại xuyên tới đây a? Vì cái
gì mà lúc nào cũng bị người ta đùa bỡn khi dễ a? Vì lẽ gì chứ?