Miên Miên ngủ một mạch không biết bao lâu, Vô Tình nhiều lần gọi nhưng nàng
vẫn không thể nào tỉnh được, không biết có phải do tiểu bảo bối gây ra không mà
nàng mệt mỏi không tả được. Từ lúc trời đổ con mưa nhỏ đêm qua đến nay, nàng
ngủ không biết trời đất là gì.
“Nương nương, nên rời giường thôi, đã gần chiều rồi, tiểu bảo bối sẽ đói
bụng mất!”
“Ân, không muốn…” Miên Miên ngáp ngắn ngáp dài ở trên giường lẩm bẩm.
“Nương nương, người đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, ngươi không ăn thì
cũng phải nghĩ tới tiểu bảo bối chứ?” Vô Tình ngồi xổm bên giường nhắc nhở
nàng.
Vô Tình nói đến ăn làm cho bụng Miên Miên sôi lên một trận, phi thường
trùng hợp kháng nghị. Vô Tình nghe thấy bụm miệng cười nói: “Tiểu bảo bối cũng
đồng ý rồi, người nên tranh thủ thời gian đi ăn thôi!” Nói rồi giúp nàng sửa
sang lại giường chiếu.
"A Tình, ta muốn ăn cháo!” Miên Miên vẫn đang nhắm mắt lẩm bẩm nói.
“Được, chỉ cần là người muốn ăn thì cho dù là thịt Long vương nô tỳ cũng sẽ
đi lấy về cho người!” Vô Tình ở bên cười cười đem chăn mền xốc lên.
“A Tình, ngươi chiều ta đến hư rồi!” Miên Miên nhìn Vô Tình dọn dẹp làu bàu
nói.
“Người là chủ nhân của A Tình thì tự nhiên A Tình phải chiếu cố người rồi!”
Nói rồi ra ngoài chuẩn bị cháo cho nàng.
Miên Miên bộ dáng lười biếng uốn mình một cái nhìn ra trời thì thấy ánh
chiều đã sắp buông, nàng như thế nào lại có thể ngủ lâu như vậy?
Một lúc sau, Vô Tình đem mọi thứ chuẩn bị chu đáo hết, thấy Miên Miên không
nói gì thì có chút nghi hoặc hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”
Có chuyện gì xảy ra? Vì lẽ gì mà ngực nàng khó chịu quá, loại cảm giác bất
an lo lắng không thôi này khiến nàng lo lắng đưa tay vuốt bụng, là có chuyện gì
xảy ra đây?
“Nương nương, cháo của người chuẩn bị xong rồi!” Vô Tình bưng chén cháo
nóng hổi đưa đến trước mặt Miên Miên nói.
‘Không được rồi, ta nuốt không trôi!” Miên Miên áy náy nhìn nàng ta, vừa
rồi nàng còn rất đói đấy nhưng bây giờ một chút cảm giác cũng không có mà duy
chỉ có nỗi bất an không ngừng tăng lên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"A Tình, ngươi nói ta trong bụng là trứng rắn đúng không?” Miên Miên
lắc lắc đầu muốn xua đi nỗi bất an trong lòng, cố tình chuyển qua vấn đề khác.
“Đúng vậy!” Vô Tình khó hiểu gật đầu.
“Là trứng rắn sao có thể động đậy đâu này?” Miên Miên có chút khó hiểu, mấy
ngày nay nàng có cảm giác như bụng nàng đang động, cái này không phải là động
thai chứ? Trong bụng nàng là trứng a, làm sao có thể động đậy được?
Vô Tình nghe vậy bất đắc dĩ cười nói,” Nương nương, vấn đề này Vô Tình cũng
không biết a!”
Miên Miên cười trừ, đúng vậy a, Vô Tình chưa có hài tử sao biết được đâu
này?
“A Tình, chúng ta đi thăm tỷ tỷ
a!”
Những ngày này Dạ Mị cũng không
biết là bận rộn chuyện gì mà không tới thăm nàng, ngoại trừ tới thăm Nghi phi
thì nàng chỉ có thể tìm tới Tuyết vương gia nói chuyện phiếm, cũng may ngày nào
hắn cũng tới bụi cỏ lau nếu không thì nàng cũng không biết phải làm gì cho hết
ngày.
“Trễ thế này rồi chúng ta tới sẽ
quấy rầy Nghi phi nghỉ ngơi mất!” Vô Tình nhìn sắc trời nói.
“Thế nhưng ta đã đáp ứng ngày nào
cũng đến thăm tỷ ấy. Hôm nay ta không tới ta sợ tỷ ấy sẽ lo lắng!”
“Được rồi, A Tình đi cùng người!”
Vô Tình vội vàng dìu nàng đi đến Huyết tuyết hiên.
---------
“Chỉ còn ba canh giờ nữa là mọi
trở ngại của Đổng phi đều có thể giải quyết rồi!” Nhu phi ở bên nịnh nọt nói.
Ngải Vân nghe vậy liền đứng dậy
nói:”Nhu phi tỷ tỷ vì muội mà phải hao tổn tâm trí bày ra cục diện này thật có
hảo ý mà?” Nói rồi ý vị thâm trường nhìn Nhu phi.
“Tỷ tỷ đây cũng là vì muội mà suy
nghĩ thôi. Muội muội tuy có Thái hậu là chỗ dựa nhưng quyền lực cao nhất vẫn là
bệ hạ đó. Đã hai tháng trôi qua mà bệ hạ không hề có ý định lập muội làm hậu
đây không phải là muốn chờ Ngất phi hạ sinh thái tử rồi cho nàng ta làm hậu sao?”
Nhu phi ở bên khích tướng.
Ngải Vân nghe vậy không khỏi hừ
lạnh một tiếng, “Ai cũng có thể làm hậu, riêng nàng ta thì tuyệt đối không
được!”
“Lần trước mẫu hậu gọi muội tới
là có ý đốc thúc sao?”
“Đúng vậy, mẫu hậu hi vọng muội
tranh thủ thời gian mà sinh cho Thụy Tuyết quốc một thái tử a!” Ngải Vân không
kiêng kị nói.
Nhu phi than nhẹ một tiếng nhìn
Ngải Vân lộ vẻ tiếc hận thay cho nàng ta, “Tỷ tỷ biết rõ muội không phải là
không muốn sinh,trước kia tỷ tỷ cũng muốn có một hài tử của mình, nhưng là bệ
hạ đã không muốn thì chúng ta có thể làm sao đây? Kỳ thực, trong lòng bệ hạ
ngoại trừ Ngất phi còn có Nghi phi, nếu sức khỏe Nghi phi cho phép thì chắc
chắn bệ hạ sẽ để cho nàng ta mang thai!” Nói rồi đưa mắt liếc nhìn Ngải Vân sắc
mặt trắng bệch bên cạnh.
“Nghi phi sớm muộn cũng sẽ chết
vì bệnh tật, hiện tại chướng ngại lớn nhất chính là Nguyễn Miên Miên. Bệ hạ
sủng ái nàng ta thì sao chứ, bổn cung vẫn sẽ có cách diệt trừ nàng ta!” Nói rồi
trong đáy mắt xuất hiện tia âm lãnh.
“Đúng vậy, Ngất phi độc chiếm
sủng ái của bệ hạ mà không để ý đến nỗi thống khổ của chúng ta, người ngoài
nhìn vào cứ tưởng chúng ta hạnh phúc nhưng có biết được nhất phẩm tần phi lại
không bằng nhị phẩm đâu cơ chứ?” Nói rồi trưng ra bộ mắt ảo não thập phần ưu
thương.
“Ba canh giờ nữa thôi Nguyễn Miên
Miên sẽ triệt để biến mất trên thế giới này. Ta muốn đích thân tiễn nàng ta
xuống địa ngục, chỉ khi nàng ta chết rồi thì hạnh phúc của ta mới thực sự bắt
đầu!” Ngải Vân ánh mắt ngoan độc tựa hồ như muốn tự tay xé nát Miên Miên mới hả
giận.
Nhu phi nghe vậy chỉ cười cười
phụ hoa, nhưng Ngải Vân không để ý tới sâu trong đáy mắt nàng ta lộ ra tia
ngoan độc. Chỉ còn ba canh giờ nữa thôi, bổn cung sẽ mượn tay ngươi diệt trừ
Nguyễn Miên Miên, sau đó… dĩ nhiên bổn cung sẽ diệt trừ ngươi!
-------Huyết Tuyết hiên-------
“Tỷ tỷ, ngươi thức sao?” vừa vào
trong đại sảnh Miên Miên đã nhận thấy hôm nay Nghi phi không có ngủ, ăn mặc
trông lại còn rạng rỡ hơn cả.
Nghi phi nhìn thấy Miên Miên tới
thì có chút sửng sốt kéo tay nàng hỏi: “Muội sao lại tới đây?”
“Ta ngủ suốt một ngày trời vừa
mới tỉnh dậy nên muốn đến thăm tỷ!” Miên Miên cười nói.
“Muội làm tỷ sợ quá, còn tưởng có
chuyện gì xảy ra rồi nên tỷ đang định tới thăm muội đây!” Nghi phi vẫn chưa hết
lo lắng nói.
Miên Miên nhìn Vô Tình đứng sau
nói: “A Vô Tình, ta nói có đúng không, nếu ta không đến tỷ tỷ nhất định sẽ lo
lắng mà!” Nói rồi nhìn Nghi phi cười, “Tỷ tỷ hôm nay có khỏe hơn chút nào
không? Như thế nào mà lại rời giường rồi?”
“Ân, hôm nay đã khá hơn nhiều rồi!”
Nghi phi mỉm cười nói rồi lôi kéo tay nàng đi tới trước bàn đưa cho nàng một
vật được đậy bằng một mảnh vải lụa, Miên Miên đưa tay lật miếng vải xuống hết sức
kinh ngạc hỏi: “Kiwi? Tỷ tỷ như thế nào lại có trái kiwi này?” Nàng trước gừi
vẫn thèm ăn trái này nhưng ở nơi này lại không hề thấy qua.
“Loại quả này chỉ ở phiên bang
mới có thôi, người dân Thụy Tuyết quốc không thích trái này nên không yêu cầu
tiến cống, lần trước tỷ nghe muội nói tới nên sai người đi phiên bang mang về,
muội có thích hay không?”
“Thích a, rất thích!” Miên Miên
phấn khỏi nói, nàng muốn ăn kiwi lắm rồi.
“Thích là tốt rồi, ngàn vạn lần
không thể ngược đãi con nuôi của tỷ a!” Nói rồi nở nụ cười tươi rói, nhưng nội
tâm nàng vạn phần thống khổ. Miên Miên, muội đã làm quá nhiều chuyện cho tỷ
rồi, tỷ tỷ rốt cuộc cũng có thể vì muội mà làm một chuyện tốt.
"Tỷ tỷ, người đối với ta
thật tốt!” Miên Miên không nhịn được ăn một miếng kiwi cười hì hì nói.
“Muội cũng gọi ta là tỷ tỷ rồi,
ta không tốt với muội thì tốt với ai?” Nghi phi sủng nịch vuốt bụng nàng nói:
“Nghĩa tử của ta, ngươi nhất định phải mạnh mẽ, lớn lên nhất định phải hơn
người để bảo vệ nương của ngươi a!”.
“Muội đâu có kém vậy a, bây giờ
thì tốt rồi, về sau nhất định giao hắn cho tỷ giáo dưỡng nha!’ Miên Miên cười
lớn nói.
“Miên Miên…”
"Ách?"
“Cùng tỷ tỷ đi ngắm trăng được
không?” Nghi phi đột nhiên đứng dậy hỏi.
“Được!” Miên Miên gật gật đầu dìu
Nghi phi ra cửa lớn, nhìn trăng mà không khỏi cảm thán: “Oa, đêm nay trăng
thiệt lớn a!”
“Đúng vậy, mai đã là mười lăn
rồi, trăng sẽ còn tròn hơn nữa nha!” Nghi phi ngồi trên ghế làm từ đá mịn không
nhịn được nói.
“Ta hi vọng ngày này năm sau ánh
trăng vẫn sẽ đẹp như vậy!” Nghi phi nhìn lên trời mà không nén nổi bi thương,
có chút run rẩy nói.
“Đương nhiên rồi tỷ tỷ, ngày này
sang năm ta còn muốn cùng tỷ ngắm trăng a, không, còn có nghĩa tử của người nữa
nha!” Nói rồi nhìn Nghi phi cười cười, nàng đơn thuần vẫn không biết rằng đây
là lần cuối cùng gặp gỡ Nghi phi.
“Tốt!” Nghi phi gật gật đầu rồi
lại đưa mắt nhìn ánh trăng trên cao nghĩ thầm, nha đầu ngốc, tỷ tỷ hi vọng
ngươi đừng thiện lương mãi như vậy, trong chốn thâm cung này người thiện lương
chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, tỷ tỷ thật hi vọng ngươi có thể vì hạnh phúc
mà nhẫn tâm một chút!”