----------Hôm sau-----------
Vô Tình mới sáng sớm đã nói cho
Miên Miên hay là đêm qua Dạ Mị ở lại chỗ của Ngải Vân đồng thời cũng đã phong
cho nàng ta tước hiệu Đổng phi, tin này khiến Miên Miên cảm thấy có chút hít
thở không thông, thậm chí bụng nàng cũng vì bị kích thích mà đau cuộn lên.
Chuyện gì thế này? Đại mãng xà lập phi có liên quan gì tới nàng đâu? Vì cớ gì
lòng của nàng đau quá?
“Nương nương, người sao rồi?” Vô
Tình thấy biểu hiện khác lạ của nàng thì lo lắng không thôi.
Miên Miên đưa mắt nhìn nàng ta cố
nén đau mỉm cười: “Không có, không có việc gì…”
“Nương nương, phu quân của người
không phải người thường mà là vua của Thụy Tuyết quốc!” ý tứ muốn nàng nên bình
tĩnh chấp nhận việc hắn lập phi, rồi im lặng không biết nói gì hơn để an ủi
nàng.
Miên Miên cũng không nói gì thêm,
nàng không phải là không hiểu, thế nhưng nàng cũng không thể ngăn cảm giác đau
lòng này, vì cái gì nàng lại như thế này đâu?
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ!”, từ bên
ngoài truyền đến tiếng cung nữ thỉnh an liền ngay sau đó Dạ Mị xuất hiện tại
cửa phòng trong, Vô Tình thấy hắn liền cúi người thỉnh an.
“Các ngươi đều lui ra đi!” Dạ Mị phất tay rồi trực tiếp đi tới cạnh giường.
“Sớm như vậy mà đã rời giường rồi sao? Hôm nay cảm thấy trong người thế
nào?” Dạ Mị nhìn nàng cười nói.
Miên Miên nhìn bộ dáng tươi cười của hắn mà không khỏi xót xa, mấy ngày nay
nàng rốt cuộc làm sao vậy, vì sao lại đau lòng vì hắn, chẳng lẽ chỉ vì hắn đối
với nàng sủng ái sao? Hay vì hắn là cha của hài tử trong bụng nàng?
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?” Dạ Mị nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng
không khỏi lo lắng.
Miên Miên nghe vậy liền lẳng sang vấn đề khác: “Bệ hạ, người có phải rất dễ
dàng yêu thích một nữ nhân không?” chắc là vậy rồi, nếu không thì soa hắn có
thể đến với nữ nhân khác nhanh như vậy, chẳng lẽ đàn ông ai cũng thế sao?
“Hử? Nàng nói vậy là có ý gì?” Dạ Mị nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang thất thần
của nàng lên hỏi.
“Không… không có gì!” Miên Miên xấu hổ cười. Nàng không thể để đại mãng xà
biết bản thân quan tâm tới hắn, càng không thể để cho hắn biết hình như nàng đã
bắt đầu thích hắn rồi.
Dạ Mị nghe thế liền đoán ra được ý nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng đang nói tới
việc đêm qua trẫm sủng hạnh Đổng phi sao?”
Miên Miên chỉ cúi đầu không nói gì nhưng là gương mặt thoáng đỏ đã bán đứng
nàng.
Dạ Mị thấy nàng e thẹn không khỏi cười lớn vươn tay ôm nàng vào lòng nói:
“Trẫm tối qua đúng là có ở chỗ nàng ta nhưng cái gì cũng không làm hết!”, Dạ Mị
ôn nhu giải thích khiến Miên Miên không khỏi kinh ngạc.
“Không… không có thị tẩm sao? Nhưng là nếu không thì tại sao lại phong hiệu
Đổng phi phi đâu?” Miên Miên nghi hoặc hỏi.
“Hử? Là ai nói nhất định phải thị tẩm mới có thể phong phi? Trẫm hậu cung
hơn ba ngàn mỹ nữ chẳng lẽ cũng phải thị tẩm hết bọn họ sao?” Nói rồi cười lớn
nhìn nàng.
Mặt Miên Miên vì câu nói này của hắn mà phút chốc đỏ rần, “Ngươi… ngươi vì
sao không sủng hạnh nàng?” Miên Miên cho rằng dù là Ngải Vân của hiện tại hay
Ngải Vân của thế kỷ 21 thì người nào cũng vô cùng xinh tươii diễm lệ.
“Không thể khác, trẫm có thử qua nhưng là trong đầu chỉ có hình dáng của
một nữ nhân ngốc nghếch khác, trẫm phải làm sao bây giờ?” Dạ Mị nhìn nàng ôn
nhu nói.
Miên Miên nghe vậy mặt càng đỏ hơn bao giờ hết. Đối với người chưa từng yêu
qua như nàng thì những lời nói của hắn hệt như mật ngọt. Tuy trước kia có ghét
hắn nhưng ở chung nhiều ngày nàng có thể cảm nhận được hắn đối với nàng là chân
thành, mà nàng cũng đã là nữ nhân của hắn rồi thì cũng nên tiếp nhận mà yêu
thương hắn.
"Đang suy nghĩ gì?" Dạ Mị khẽ nhéo mũi nàng hỏi.
“Mị, ta thích ngươi!” Miên Miên ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn cười nói.
Nụ cười ngọt ngào, xưng hô thân mật khiến Dạ Mị ngây người trong giây lát,
sau đó hắn lại lần nữa ôm nàng vào lòng. Nguyên lai tình yêu thật sự kỳ diệu,
nguyên lại tư vị lo lắng cho nhau là như thế này… tình yêu hóa ra lại ngọt ngào
nhu vậy!
-------- Hai tháng sau---------
“Tỷ tỷ, sức khỏe của người có khá hơn chút nào không?” Miên Miên không nhớ
được đây là lần thứ bao nhiêu nàng tới nơi này, càng khiến cho nàng khổ sở
chính là sức khở Nghi phi ngày càng yếu dần mà nàng lại không thể làm gì để
nàng ta thoải mái hơn.
“Bụng muội đã lớn vậy rồi, đừng ngày nào cũng lại đây thăm ta nữa!” Nghi
nằm trên giường yếu ớt nhìn về phía bụng Miên Miên nội tâm thập phần lo lắng.
Bụng của nàng càng lớn thì nguy hiểm sẽ càng cao hơn.
“Muội không sao, muội sẽ đi tìm Vương ngự y, nhất định hắn sẽ nghiên cứu ra
tân dược cho tỷ!” Miên Miên lôi kéo tay nàng ta lo lắng nói.
“Miên Miên, tỷ tỷ biết rõ bệnh tình của mình mà. Muội nghe ta nói, chỉ còn
một tháng nữa là muội hạ sinh rồi, từ nay đến ngày đó muội nhất định phải cẩn
trọng ngàn vạn lần không thể pham sai lầm, càng không nên đi trêu chọc các tần
phi khác, hiểu không?” Hai tháng này, nàng đã hiểu rõ tính tình Miên Miên, nàng
thật sự rất thiện lương, sẵn sàng nhường Dạ Mị cho nàng để nàng vui vẻ, còn vì
nàng tranh đoạt những thứ tốt nhất, chỉ là nàng thật sự rất lo lắng, liệu nàng
có thể ngăn cản Nhu phi cùng những phi tần khác không?
“Tỷ tỷ, ngươi đừng nói nhiều như vậy mệt người, ta hiểu mà!” Miên Miên nhìn
Nghi phi hít thở khó khăn, sắc mặt ngày càng trắng thì lòng nàng thêm xót xa.
“Tốt, tỷ muốn muội phải bình an hạ sinh tiểu bảo bối, biết không?” Nghi phi
suy yếu nói.
“Sẽ mà, sẽ bình an!” Miên Miên gấp gáp nói, sợ Nghi phi vì nói nhiều mà tổn
hao sức khỏe.
“Bệ hạ gần đây vẫn còn bận rộn sao?” Nghi phi mỉm cười hỏi.
“Ân, bệ hạ gần đây có nhiều việc cần xử lý cũng rất ít khi đến chỗ của ta,
đại khái cũng liên quan tới việc của Đổng phi, muội nghe nói Thái hậu đang đốc
thúc bệ hạ!”
“Đúng rồi, muội và Đổng phi dạo này thế nào?
“Cũng không có gì, nàng cũng không có nguyện ý nhận ta làm tỷ, nhưng không
sao, ta có tỷ tỷ là đủ rồi!” Nói rồi lôi kéo cánh tay Nghi phi bắt đầu làm
nũng.
“Nha đầu ngốc này!” Nghi phi ôn nhu cười.
“Ngất phi nương nương, nương nương ta cũng mệt mỏi rồi, người để nàng nghỉ
ngơi thôi, người cũng nên nghỉ ngơi sớm để giữ sức khỏe cho tiểu bảo bối a!” Tiểu
Lam mỉm cười nói. Hai tháng này nàng cũng đã bỏ qua mọi thành kiến với Miên
Miên ngược lại đối với nàng ngày càng tốt hơn. Nhưng thấy Nghi phi suy yếu nàng
không thể không nhắc nhở.
Miên Miên nhìn Nghi phi dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ngày
mai muội lại tới thăm tỷ!” Nói rồi giúp nàng đắp lại chăn, dưới sự giúp đỡ của
Vô Tình chậm rãi rời đi.
Chủ tớ hai người vừa đi, Nghi phi gắng gượng ngồi dậy, Tiểu Lam thấy vậy
vội vàng đến đỡ nàng nói: “Nương nương, người như thế nào lại không nằm nghỉ
ngơi?”
Nghi phi thở dài, “Tiểu Lam, ta không có thời gian nữa rồi!” Nói rồi ưu
thương nhìn về phía bà con xa, nước mắt bỗng chốc chảy dài.
“Từ trước tới nay ta cứ tưởng rằng mình là người tốt nhất nhưng từ khi gặp
Miên Miên ta mới nhận ra rằng thế giới này vẫn còn nhiều người khả ái, tốt đẹp
hơn ta. Nàng khiến cho ta thật xấu hổ nhưng cũng giúp ta thấy được rằng phi tử
cũng có thể đối tốt với nhau, cho ta cảm nhận được tình yêu thương chân chính!”
Nói rồi nở nụ cười hạnh phúc.
"Nương nương..." Tiểu Lam không khỏi lo lắng, nương nương hôm nay
thực sự rất lạ.
“Tiểu Lam. Miên Miên chỉ còn một tháng nữa là sinh?”
“Đúng vậy ạ!’ Tiểu Lam gật đầu xác nhận
“Chỉ sợ kho chỉ ta mà các phi tử khác cũng không đợi được nữa rồi!” Thanh
âm nàng nặng nề rơi xuống.
"Nương nương..." Tiểu Lam vội cầm lấy tay nàng nói: "Nương
nương, người yên tâm, Tiểu Lam sẽ không để họ tổn thương tới Ngất phi, cho nên
nương nương đừng lo lắng quá, người phải chú ý sức khỏe a!”
Nghi phi chỉ cười nhạt nói: “Ngươi không phải là đối thủ của các nàng, ta
muốn trước khi chết có thể làm một vài điều có ích!”
"Nương nương..."
“Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi!” Nói rồi liền nằm
xuống. Tiểu Lam đắp chăn lại cho nàng rồi cũng lui ra ngoài.
Thấy Tiểu Lam đã đi, Nghi phi lại lần nữa ngồi dậy đưa tay lần dưới gối lấy
ra một tờ giấy nhỏ vén chăn bước tới bên cạnh ngọn đèn nhỏ mở ra, trên tờ giấy
chỉ vỏn vẹn vài từ ngắn gọn: “Ngày 14, giờ hợi, bên bờ hồ!” Nghi phi đem tờ
giấy để trên ngọn lửa, nhìn tờ giấy cháy thành tro mà không khỏi thở dài, tin
tức này nàng phải dùng rất nhiều minh châu quí báu mới có thể đổi được, các
nàng đã không đợi được muốn động thủ rồi sao? Ngày mai chính là 14 rồi, nàng
nên làm sao đây? Miên Miên, tỷ tỷ nhất định sẽ bảo vệ muội!