---------Yến hội cung đình----------
Trên đài một thân ảnh màu đỏ hấp dẫn ánh mắt mọi người, phong thái ưu nhã
xinh đẹp tựa thiên tiên mà kỹ thuật nhảy quả nhiên là trời phú mà. Ngồi trên
ghế cao, Thái hậu nhếch miệng thỏa mãn cười.
Toàn bộ các cung phi mỹ nữ có mặt đều không khỏi than phục, quả là vũ điệu
thần tiên mà, hoàn hảo đến mức khiến các nàng phải ganh tị. Nghi phi ánh mắt ưu
thương nhìn lên đài, rốt cuộc cũng có người so với nàng còn tuyệt mỹ hơn sao?
Nhu phi đưa mắt thoáng liếc Nghi phi, xem ra nàng ta không còn hữu dụng nữa
rồi, quân cờ tiếp theo có lẽ cũng quyết định được rồi! Nhu phi nhìn lên thân ảnh
màu đỏ trên cao không khỏi cười lạnh, một hòn đá ném hai chim, chiêu này quả
nhiên lợi hại nhất mà!
Các quan đại thần phía dưới không ngừng nghị luận, đại khái đều khen nữ tử
trên đài được Thái hậu dạy bảo khôn khéo lại có phong phạm đích thị thích hợp để
làm hậu. Nàng ta đi theo Thái hậu nhiều năm như vậy chắc chắn đã học được nhiều
điều để quản lý hậu cung.
Dạ Mị nhìn lên đài không hề có chút xúc cảm nào chỉ chăm chú nhìn Miên Miên
ngồi bên cạnh. Hắn không hiểu vì sao đối với nàng không muốn rời xa, cũng không
biết vì sao chỉ cần thấy nàng ưu thương thì hắn sẽ khó chịu, thấy nàng vui vẻ
cười đùa hắn cũng sẽ vui. Có lẽ, hắn sớm đã yêu thích nàng sâu đậm nếu không
thì sao khi bắt gặp nàng cùng đệ đệ tình qua ý lại lại nổi giạn mà ép buộc
nàng. Vì cái gì mà lòng hắn lúc nào cũng cảm thấy bất an?
Một lúc sau, Ngải Vân kết thúc vũ điệu, tiếng vỗ tay không ngớt vang lên
khiến Thái hậu vui đến nỗi mắt cũng híp lại thành đường chỉ nhìn Dạ Mị, “Hoàng
nhi, Vân nhi múa rất đẹp có đúng không?” Nói rồi đưa mắt lườm Miên Miên bên
trái đầy trào phúng.
Dạ Mị không nói gì mà chỉ mỉm cười gật đầu, ca vũ vẫn được tiếp tục, các
dại thần lần chúc rượu mừng Thái hậu trở về!
“Hoàng nhi, điều ai gia nói ngươi đã suy nghĩ xong chưa?” Thái hậu nhịn
không được hỏi.
“Mẫu hậu, chuyện này không gấp!” Dạ Mị không muốn nhanh như vậy lại lập
nàng ta làm hậu, còn nữa, hắn căn bản cũng không muốn lập nàng làm hậu.
Ngải Vân lúc này đã thay đổi cung trang đi lại, Thái hậu liền gọi nàng ta
tới hẫu rượu Dạ Mị. Ngải Vân đỏ mặt thẹn thùng nâng ly rượu tới trước Dạ Mị
nói: “Bệ hạ, Vân nhi kính người một ly, chúc người mỗi ngày đều vui vẻ!”
“Vân nhi có tình!” Dạ Mị mỉm cười uống rượu Ngải Vân dâng.
Ngải Vân thấy vậy mỉm cười rót thêm rượu đưa tới trước mặt Nghi phi nói:
“Tỷ tỷ, Vân nhi không hiểu chuyện, về sau mong được tỷ tỷ chỉ dẫn thêm, chén
rượu này Vân nhi mời tỷ!”
Nghi phi nhíu mày có chút khó chịu, thân thể nàng cơ bản không thể uống
được rượu, chỉ cần một ít cũng khiến nàng khó thở, nhưng là Thái hậu đang lạnh
lùng nhìn nàng, nàng thật sự không biết phải làm sao cho phải, ly rượu trên tay
rung lên không ngừng.
Dạ Mị thấy vậy định ngăn cản thì Miên Miên đã đứng dậy đi đến bên cạnh Nghi
phi, hành động này của nàng khiến Dạ Mị ngây ra.
"Vân cô nương, thân thể tỷ tỷ không được tốt nên không thể uống rượu,
ly này ta thay tỷ tỷ uống!” Nói ròi trực tiếp lấy ly rượu trên tay Ngải Vân
uống cạn một hơi.
“Ngất phi, ngươi thật to gan, đây là Vân nhi kính Nghi phi, ngươi tại sao
lại có thể làm như vậy? Ngươi chẳng lẽ muốn địa vị của nàng ta sao?” Thái hậu vốn
có thành kiến nay lại càng ghét bỏ Miên Miên hơn.
Miên Miên nghe vậy quì xuống nói: “Thái hậu, ngự y đã từng nói qua thân thể
tỷ tỷ tuyệt nhiên không thể uống rượu!”
“Hử? Nàng ta không uống mà ngươi lại uống thay, ngươi có ý gì?” Thái hậu
lạnh lùng nói.
“Miên Miên chưa bao giờ có ý nghĩ tính toán chuyện gì, Nghi phi đối với
Miên Miên rất tốt nên Miên Miên muốn thay tỷ tỷ uống ly rượu này, Thái hậu muốn
trách phạt thì chỉ cần trách phạt mình nô tỳ là được rội!” Nói rồi cúi đầu chờ
phạt, thân thể không kiềm chế được run rẩy.
"Ngươi..."
“Mẫu hậu, Ngất phi nói đúng đấy ạ, thân thể Nghi phi không thể uống rượu
được, chẳng lẽ người ở miếu mấy năm đã quên chuyện này rồi sao?” Dạ Mị ngắt lới
Thái hậu nói.
Thái hậu nghe vậy không biết nói gì chỉ có thể hừ mạnh một tiếng rồi tiếp
tục nhìn về sân khấu.
“Muội muội ổn chứ?” Nghi phi vội vàng đỡ Miên Miên đứng dậy. Tâm trạng nàng
lúc này thật hỗn loạn, nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao Dạ Mị lại say mê Miên Miên
như vậy, chỉ vì nàng ta đơn thuần, thiện lương không hề tính toán so đo.
“Muội muội, cảm ơn ngươi!” Nghi phi cảm kích nói, Tiểu Lam ở bên cũng bỏ đi
hiềm khích mà nhìn Miên Miên với ánh mắt cảm kích không thôi.
“Tỷ tỷ, người lại khách khí rồi. Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo bảo
hộ người!” Miên Miên mỉm cười nói, tuy nàng rất sợ chết nhưng nàng biết rõ đạo
lý ngưới đối với ta tốt thì ta tất nhiên không thể bỏ mặc người!
Nghi phi xót xa trong lòng, lời nói cùng hành động của Miên Miên khiến nàng
cảm thấy mình thật xấu xa.
Dạ Mị tuy không quay người lại nhưng cũng đã nghe thấy lời Miên Miên nói.
Nàng vẫn chính là ngốc như vậy, rõ ràng là sợ chết mà lại không để ý tới nguy
hiểm mà đắc tội với Thái hậu, nhưng đây chính là điểm hắn yêu thích nơi nàng.
“Vân nhi thật hâm mộ hai người, nếu Vân nhi có được một tỷ muội tốt như vậy
thì chết cũng không đáng tiếc!” Nói rồi lọ ra vẻ hâm mộ vô cùng.
Miên Miên nhìn chằm chằm vào nàng ta, cũng gương mặt này, sẽ là Ngải Vân
kia sao? “Vân cô nương là người ở nơi nào?” Miên Miên nhịn không được hỏi.
“Vân nhi từ nhỏ đã lớn lên cạnh Thái hậu, cụ thể như thế nào thì Vân nhi
cũng không biết rõ!” Nói rồi nở nụ cười sáng lạn nhìn Miên Miên ngây thơ hỏi:
“Ngất nhi chẳng lẽ biết Vân nhi sao?”
“Ngươi cùng một người ta quen đúng là lớn lên rất giống nhau!” Miên Miên
vẫn không rời mắt khỏi nàng ta nói.
“Như vậy sao? Trên đời này thật sự có người lớn lên cùng Vân nhi giống nhau
như vậy sao?” Ngải Vân vẻ mặt chờ mong nhìn Miên Miên hỏi.
“Nàng ta không phải người nơi này, ngươi chẳng phải từ nhỏ lớn lên bên cạnh
Thái hậu sao?” Miên Miên vẫn không thể buông bỏ ý nghĩ nàng ta chính là Ngải
Vân của thế kỷ 21.
“Đúng là như vậy a, Vân nhi là do Thái hậu nuôi lớn, mấy năm trước cùng
Thái hậu nhập miếu cầu an, lần này cùng người trở về là vì nghe nói tỷ tỷ mang
thai a!” Nói rồi ánh mắt hâm mộ nhìn Miên Miên, nếu nàng cũng có một hài tử thì
thật tốt a.
"Vân nhi?" Thái hậu khó chịu lên tiếng gọi.
“Ngất phi, ta qua bên kia trước nha, Thái hậu gọi ta rồi!”
“Như thế nào? Nhầm rồi sao?” Dạ Mị thấy nàng ủ rũ không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Miên Miên chỉ nhỏ giọng nói: “Không phải nàng ta, các nàng không giống nhau!”
Nói rồi không khỏi thất thần, vì sao hôm qua cảm giác mãnh liệt đến thế hôm nay
lại như không có gì hết?
“Được rồi! Xem ca múa đi!” Dạ Mị không muốn nàng suy nghĩ vẩn vơ liền trấn
an.
“Bệ hạ, ta mệt, ta muốn về nghỉ ngơi trước!” Nói rồi ánh mắt khẩn cầu nhìn
hắn, nàng thật sự rất mệt a!
Dạ Mị khẽ gật xem nhưu đồng ý, Vô Tình thấy vậy liền tiến tới dìu nàng đi
ra.
“Ngất phi sao lại không có ý tứ gì thế này, không chào đón ai gia trở về
sao?” Thái hậu bất mãn cạnh khóe.
“Mẫu hậu, Ngất phi có thai nên dễ mệt moit, người độ lượng thông cảm cho
nàng!”
“Ai gia chẳng lẽ chưa có từng có hài tử sao, sao có thể yếu ớt như thế
được?”
“Thái hậu, ngươi xem kỹ vũ đạo này a!” Ngải Vân ở bên vội lôi kéo tay bà
nói sang chuyện khác.
Dạ Mị thấy thế cũng mỉm cười hướng mắt tới sân khấu!
----------
"Nương nương, chúng ta nên trở về thôi!" Vô Tình đi sau Miên Miên
quanh hồ thấy nàng trên đường đi không nói một câu lo lắng nhắc nhở.
“A Tình, ngươi về trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút!” Miên Miên vẫn không
quay đầu nói.
Vô Tình thấy vậy đành cúi người lùi ra xa nhưng không có ly khai bờ hồ,
nàng chỉ muốn giữ khoảng cách để không quấy rầy Miên Miên.
“Ngươi đang nghĩ gì mà thất thần vậy?” Âm thanh ôn nhu đột ngột truyền tới.
“Tuyết vương gia?” Miên Miên sửng sốt quay đầu nhìn Dạ Phong, không nghĩ
tới hắn lại ở chỗ này.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Dạ Phong nhìn về phía mặt hồ nhẹ giọng
hỏi.
Miên Miên thở nhẹ một tiếng rồi trực tiếp ngồi bên bờ hồ, tiện tay giựt một
túm cỏ, đưa qua đưa lại chẳng có mục đích: “Vương gia, người nó có thể hay
không có người lớn lên lại giống nhau như đúc?”
“Ngươi là đang nói tới Ngải Vân kia sao?” Dạ Phong trực tiếp nói.
“Vương gia, có thật nàng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Thái hậu sao? Còn có,
nàng ta trước giờ trông đều như vậy sao?” Đây chính là khúc mắc lớn nhất trong
lòng nàng lúc này.
“Đúng vậy, nàng ta từ trước tới giờ đều như vậy!” Dạ Phong thành
thật nói.
Miên Miên nghe vậy có chút thất
thần, “Có lẽ ta đã nhận nhầm người rồi!” Nói rồi thở dài cúi đầu bứt cỏ.
“Nhớ kỹ điều này, nếu ngươi muốn
bình an ở trong cung này thì nữ nhân này người không nên trêu chọc tới. Cho dù
có hoàng huynh bảo vệ thì ngươi cũng không thể may mắn tránh hết được các âm
mưu chốn nội cung!” Dạ Phong chân thành nhắc nhở nàng.
Miên Miên nghe vậy ôn nhu nhìn
hắn cảm động, có chút mất mát, Tuyết vương gia vì sao phải đối với nàng tốt như
vậy? Bọn họ đã thật sự bỏ lỡ nhau rồi!