-----------Tử Vân các----------
“Nương nương, người còn đau không?” Vô Tình giúp nàng xoa vết thương trên
má lo lắng hỏi, trong phòng lúc này cũng chỉ còn mình nàng, các cung nữ thái
giám khác đều đã lui ra ngoài làm việc. Các nàng vốn tưởng nương nương mang
thai thì sẽ được Thái hậu yêu thích, có ai ngờ lại xảy ra chuyện hôm nay đâu,
không khí Tử Vân các lúc này phi thường áp lực.
“Nương nương?” Vô Tình thấy khóe miệng nàng sưng lên mà nàng lại không hề
có chút phản ứng nào thì có chút nghi hoặc. Nương nương cùng với nữ tử kia đã
xảy ra chuyện gì sao? Vì cớ gì nương nương lại giật mình kinh ngạc đến vậy?
Ngải Vân, tuy nàng cũng cảm thấy nàng ta có khác với lúc trước nhưng trực
giác cho nàng biết đó nhất định chính là Ngải Tử Vân các! Chỉ là, vì sao nàng
ta lại tới đây? Thái hậu cùng với nàng ta có quan hệ như thế nào, tại sao lại
làm như không biết nàng?
"Nương nương..." Vô Tình thấy Miên Miên bất động thì không khỏi
lo lắng.
“A Tình, nữ nhân kia cũng tên là Ngải Vân đúng không?” Miên Miên đột ngột
lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, nương nương!”
“Ta có thể gặp nàng ta chứ?” Tâm trạng nàng lúc này không thể não bình tĩnh
được, nàng nhất định phải xác định rõ Ngải Vân đó đến tột cùng là ai, liệu có
phải Ngải Vân nàng quen không?
“Hiện tại chỉ e là không được ạ, người vừa mới thất lễ với nàng ta trước
mặt Thái hậu, bây giờ muốn gặp chỉ sợ hơi khó, nhưng người yên tâm, ta tin bệ
hạ sẽ cho hai người gặp mặt sớm thôi!” Vô Tình vẻ tươi cười nhìn nàng nói.
“Hắn sẽ làm vậy sao?”
“Nàng ta không phải xà hậu sao? Cho dù không phải xà hậu thì cũng sẽ là
cung phi như người, sớm sẽ được gặp thôi! Tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy
sẽ làm ảnh hưởng tới tiểu bảo bối nha, người nhất định phải chú ý nghỉ ngơi,
hiểu chưa? Vô Tình trấn an nàng.
“Ân, ta nghỉ ngơi một lát!” Nói rồi nằm lên giường nhắm mắt, kỳ thật nàng
cũng muốn ngủ một chút để tỉnh táo suy nghĩ xem đến tột cùng là đã có chuyện gì
xảy ra.
Vô Tình thấy thế mỉm cười đi ra ngoài, tuy nàng không rõ chuyện gì đã xảy
ra nhưng theo biểu lộ của Miên Miên nàng cũng đoán được đôi chút, chắc chắn nữ
tử kia đã làm chuyện gì không tốt, nàng chỉ lo lắng nàng ta sẽ gây khó dễ tới
Miên Miên. Nhưng bất luận thế nào thì nàng cũng sẽ bảo vệ Miên Miên.
-------Trường Lạc cung------
“Ngươi nhìn xem phi tử ngươi sủng ái là cái dạng gì đây? Nữ tử không có giáo
dưỡng như vậy cũng có thể tiến cung được sao?” Thái hậu giận tím mặt ngồi trên
ghế phượng.
Nơi này là tẩm cung của Thái hậu, ngoại trừ Nghi phi, Nhu phi cũng với Dạ
Mị, Dạ Phong cùng Ngải Vân thì tất cả những người khác đều đã bị đuổi ra ngoài.
“Ngất phi hôm nay có chút không thoải mái nên mới thất lễ như vậy ạ!” Dạ Mị
nhìn nàng ta phân trần, giọng điệu không hề có chút trách cứ nào đối với thái
độ của Miên Miên khi nãy.
“Không thoải mái? Ai gia xem chính là nàng ta không được dạy bảo nha? Ngươi
có biết nàng đã làm tổn thương tới Vân nhi?” Thái hậu bắt đầu giọng điệu che
chở rồi ai oán liếc qua Nghi phi cùng Nhu phi: “Thụy Tuyết quốc đúng là không
thể một ngày không có xà hậu được, hậu cung này để cho hai ngươi quản lý như
thế nào lại thành ra cái dạng này hả? Nữ nhân như vậy mà cũng có thể tiến cung
sao?” Thái hậu lớn tiếng xét hỏi khiến cho Nghi phi sợ hãi không thôi, Nhu phi
bên cạnh chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Ngải Vân thấy thế thì vội vã lôi kéo cánh tay bà ta nũng nịu nói: “Thái hậu
xin bớt giận, Vân nhi vừa mới về tới sao Thái hậu lại nổi giận đâu này? Kỳ thật
Vân nhi thấy chắc là Ngất phi đã nhầm lẫn Vân nhi với ai đó rồi, Thái hậu đừng
vì chuyện nhỏ này mà nóng giận mà khiến mọi người lo lắng không vui!” Nói rồi
nở nụ cười ngọt ngào nhất có thể.
Thái hậu nghe nàng ta nói vậy rất hài lòng xoa đầu nàng ta cười nói: “Vân
nhi luôn thiện lương như vậy ai gia sợ con sẽ thiệt thòi!”
“Như thế nào như vậy được ạ, người suy nghĩ nhiều quá rồi Thái hậu!” Nói
rồi lại cười rộ lên.
Nhu phi thấy một màn như vậy không khỏi cười lạnh, có Thái hậu bảo vệ ai
còn dám tổn thương nàng ta đây?
"Mẫu hậu, nhi thần cũng nghĩ nhất định Ngất phi đã nhận lầm người,
nàng bình thường không giống như vậy, người độ lương sẽ không so đo với nàng,
đúng không?” Dạ Phong mỉm cười nhìn bà ta nói.
"Phong nhi!” Thái hậu quăng cho Dạ Phong ánh mắt trách cứ hắn đã xen
vào, bà ta bất đắc dĩ cười cười, ai bảo cả hai đều là con của bà đâu!
“Thần thiếp quản lý không nghiêm, xin Thái hậu trách phạt!” Nghi phi vội vã
quì xuống noia, Nhu phi thấy vậy cũng nhanh chóng quì xuống bên cạnh.
“Được rồi, đứng hết lên đi!” Thái hậu không kiên nhẫn nói, Nghi phi cùng
Nhu phi nghe vậy vội vã đứng lên.
“Ai gia không muốn nói nhiều nữa. Hoàng nhi, lần này ai gia trở về là muốn
con lập Vân nhi làm hậu!” Thái hậu cuối cùng cũng không vòng vo mà nói ra mục
đích chính của mình.
Nghi phi, Nhu phi nghe vậy không tự giác đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về
Ngải Vân ngồi gần Thái hậu.
“Thái hậu, Vân nhi còn nhỏ, Vân nhi không muốn phải rời xa Thái hậu!” Nói
rồi thẹn thùng đỏ mặt, bộ dáng đáng yêu nhu thuận như thế nhưng trong mắt Nhu
phi thì lại vô cùng chướng mắt. Quả nhiên là một nữ nhân có tâm cơ, không nghĩ
tới ngoài Nguyễn Miên Miên kia lại còn xuất hiện một hòn đá cản đường này.
“Mẫu hậu, chuyện này nhi thần cần phải suy nghĩ thêm!” Dạ Mị không hiểu vì
sao khi Thái hậu nhắc tới chuyện lập hậu nàng trong đầu của hắn lại hiện lên
gương mặt đơn thuần kia.
“Còn phải suy nghĩ nữa sao? Vân nhi tốt như vậy con đi đâu tìm ra a?” Thái
hậu không vui phản bác lại.
“Lập hậu không phải là chuyện nhỏ!” Dạ Mị lạnh lùng nói, ý nhắc nhở Thái
hậu đây là chuyện do tự bản thân hắn quyết định không ai có thể can thiệp vào!
Thái hậu thấy vậy cũng không biết nên nói gì hơn, bà đâu phải không biết rõ
tính tình của Dạ Mị, “Được rồi! Dù sao lần này ta trở về cũng không có ý định
đi đâu, nhưng là nếu ai dám khi dễ Vân nhi thì cho dù là ngươi ta cũng sẽ không
bỏ qua!”
“Mẫu hậu nghỉ ngơi trước, tối nay hoàng nhi có tổ chức yến hội mừng người
trở về!” Nói rồi cúi ngươi chuẩn bị rời đi.
“Hoàng nhi nhanh như vậy đã muốn rời đi sao?” Thái hậu hiển nhiên có chút
không vui nói, Vân nhi vừa mới trở về, hắn chẳng phải cần tâm sự với nàng sao?
“Thần nhi còn nhiều việc cần giải quyết, thỉnh mẫu hậu thông cảm!” Nói rồi
nhìn Nghi phi cùng Nhu phi nói: “Các ngươi cũng theo trẫm trở về!”
“Thần thiếp vâng lệnh!” Nghi phi cùng Nhu phi vội đứng lên đáp.
"Được rôi! Hoàng nhi có việc thì cứ đi, Dạ Phong lưu lại cùng mẫu hậu
trờ chuyện!” Thái hậu nhìn Dạ Phong nói.
Trên đường rời khỏi Trường Lạc cung, Dạ Mị phân phó cho Nghi phi, Nhu phi
về nghỉ ngơi, còn hắn thì hướng tới Tử Vân các đi tới.
“Nô tài (nô tỳ) tham kiến bệ hạ, bệ hạ vĩnh phúc!”, cung nữ thái giám Tử
Vân các thấy hắn tới vội vã quì xuống thỉnh an trên mặt không dấu nổi vui mừng,
nguyên lai bệ hạ vẫn còn nghĩ tới nương nương của bọn họ a.
“Ngất phi phi đâu?”
“Hồi bẩm bệ hạ, nương nương đang ở phòng trong nghỉ ngơi ạ!” Vô Tình vội
đáp.
Dạ Mị chỉ ừ một tiếng rồi trực tiếp đi vào phòng trong, vừa vén màn trướng
lên đã thấy nàng yên tĩnh ngủ trên giường nên cũng chậm rãi ngồi xuống cạnh
giường nhìn nàng say ngủ. Dạ Mị cũng không hiểu tại sao khi thấy gương mặt phấn
hồng kia lại có thể khiến lòng hắn ấm áp, vừa định đưa tay vuốt tóc Miên Miên thì
lại thấy nàng nhíu mày.
“Không muốn, không muốn… Ngải Vân, đừng hại ta…không muốn a!” Miên Miên
thân thể không ngừng run rẩy, giật mình tỉnh dậy.
“Miên Miên! Miên Miên! ” Dạ Mị vội vàng ôm lấy vai nàng gọi nhỏ.
Miên Miên ngây ngốc nhìn Dạ Mị rồi đột nhiên nhào vào lòng hắn lớn tiếng
khóc.
“Ngoan! Có trẫm ở đây không ai có thể khi dễ nàng!” Dạ Mị nhẹ vỗ lưng nàng
trấn an.
“Ô ô, đại mãng xà, ta sợ, ta sợ lắm!” Miên Miên tại ngực hắn khóc lóc
thương tâm không thôi, từng chuyện trong quá khứ lũ lượt kéo đến, nàng đối xử
tốt với nàng ta như vậy sao nàng ta có thể nhẫn tâm hại nàng. Cứ tưởng rằng có
thể lãng quên mọi chuyện thì đột nhiên nàng ta lại xuất hiện khuấy lên bất an
trong nàng… vì sao?
“Ngoan, không phải sợ!” Dạ Mị lần nữa nhẹ giọng trấn an nàng, trong lòng
không khỏi nghi hoặc, vì sao nàng lại sợ Ngải Vân đến vậy?
Được một lúc, Miên Miên cũng đã trấn định lại ngước mắt nhìn Dạ Mị nói: “Có
thể hay không để ta gặp nàng ta một lần?”
“Ngươi không phải sợ nàng ta sao?” Dạ Mị hiếu kỳ hỏi.
“Có một số chuyện ta muốn hỏi nàng ta!” Miên Miên nhìn hắn chân thành,
những chuyện này nếu không biết rõ ràng thì nàng sẽ bất an cả đời.
“Yến hội tối nay ngươi đi cùng trẫm, trẫm sẽ để cho hai ngươi gặp nhau.
Nhưng là ngươi phải đáp ứng trẫm không thể lại thất lễ như khi nãy, nếu không
Thái hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi, hiểu không?” Dạ Mị ân cần dặn dò.
“Ân!” Miên Miên vội vàng gật đầu, tối này nàng nhất định phải tận dụng cơ
hội để tìm hiểu tất cả mọi chuyện.