Nghi phi lúc này tâm trạng rất bất an, độc này chính là Nhu phi đưa cho
nàng, chỉ cần uống phải thì dù chỉ một chút ít thôi cũng khiến người ta nặng
thì chết bất đắc kỳ tử, nhẹ thì cả đời này không thể mang thai nữa. Lòng nàng
thật hỗn loạn, rốt cuộc thì nàng nên làm thế nào đây? Có nên từ bỏ không?
“Nương nương!” Vô Tình kêu lớn khiến Miên hoảng sợ theo phản xạ thu tay
lại.
“Làm sao vậy?” Miên Miên không khỏi nhíu mày nhìn Tiểu Lam bên cạnh nàng ta
cũng đang thở dốc không ngừng.
“Xảy ra chuyện gì rồi Tiểu Lam?” Nghi phi cũng có chút nghi hoặc hỏi.
“Nương nương, Thái hâu… Thái hậu trở về rồi, bệ hạ lệnh cho các tần phi
chuẩn bị nghênh đón người!” Tiểu Lam vừa thở vừa nói.
Nghi phi nghe vậy đứng bật dậy đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ hỏi lại: “Thái
hậu trở về rồi ư?”
“Thưa vâng! Bệ hạ đã đi ra trước nghênh đón rồi ạ!” Vô Tình nhìn Nghi phi
cùng Miên Miên gật đầu đáp.
“Sao cơ? Đi đón trước rồi sao?” Miên Miên trong lòng khó hiểu, Thái hậu trở
về thôi mà sao mọi người lại kinh ngạc thế kia?
“Nương nương nhanh chóng chuẩn bị đi ạ!” Vô Tình vội vã kéo Miên Miên đi
tới bàn trang điểm bắt đầu sửa sang lại cho nàng.
“Muội muội, vậy lát nữa chúng ta gặp lại sau!” Nghi phi nói rồi ưu thương
nhìn gói độc dược Vô Tình vô ý làm rơi xuống của nàng lúc này, chẳng lẽ là ý
trời không muốn nàng ta phải chết nên đã âm thầm giúp đỡ?
“Vâng, gặp lại tỷ sau!” Miên Miên cười nói. Nghi phi thấy thế vội vàng cùng
Tiểu Lam rời đi.
Vô Tình sau khi chuẩn bị tốt cho Miên Miên xong liền lập tức kéo nàng tới
điện Kim Loan, trên đường đi không ngừng nhắc nhở: “Nương nương, trước mặt Thái
hậu người nhất định không nên nói nhiều quá, Thái hậu không phải là nhân vật
đơn giản cho nên người…” Vô Tình nói tới đây thì bất chợt nhận ra mình không
biết nên nói gì nữa.
“Cho nên cái gì cơ?” Thấy nàng ta ấp úng Miên Miên không khỏi hiếu kỳ.
“Lần này Thái hậu còn dẫn theo xà hậu tương lai về Thụy Tuyết quốc!”
“Xà hậu?” Miên Miên lập lại lời nàng ta rồi chợt hỏi: “Thụy Tuyết quốc
không phải chưa lập hậu sao? Ở đâu ra bây giờ lại có một xà hậu?”
“Nữ nhân kia nghe nói là bà con thân thích của Thái hậu, từ nhỏ đã đi theo
người. Thái hậu vì mấy năm trước thân thể Nghi phi hư nhược không thể sinh thái
tử mới chuyển tới miếu sống, nàng ta cũng luôn ở bên cạnh nên Thái hậu đã sớm
coi nàng ta như là xà hậu rồi. Lần này là vì tin người có thai nên mới quay trở
lại, chỉ e là Thái hậu sẽ gây khó dễ cho người!”
“Chẳng lẽ vì sợ ta cướp mất vị trí xà Hậu sao?” Miên Miên cuối cùng cũng
hiểu được ý của Vô Tình.
“Người hiểu được là tốt rồi. Nương nương về sau làm chuyện gì cũng nên cẩn
thận một chút, Thái hậu so với Nhu phi thì còn thâm hiểm hơn nhiều!” Vô Tình
nhắc nhở nàng, nàng ta ở trong cung nhiều năm như vậy đối với những người trong
nội cung đã sớm hiểu rõ bản chất.
“A, thật đáng sợ, ta đây có thể không cần đi không?” Miên Miên khẩn cầu
nhìn Vô Tình.
“Không được, nếu người không đi thì Thái hậu sẽ cho rằng người vì mang thai
mà tỏ ra cao ngạo, chắc chắn sẽ gây khó dễ không ít!”
Miên Miên nghe vậy chỉ có thể bĩu môi đi theo Vô Tình, nàng vốn chỉ là một
cung nữ nhỏ nhoi vì sao lại bị cuốn vào tranh đấu nội cung thế này, thật là
phiền toái a! A Tình luôn nhắc nhở nàng lòng người khó đoán, nhưng là nàng vẫn
không thể thích ứng được với nơi này mà!
Đợi hai người tới được Kim Loan điện thì Dạ Mị cũng tất cả các tần phi,
quan thần cũng đã đứng xếp hàng nghiêm chỉnh chuẩn bị nghênh đón Thái hậu hồi
cung. Miên Miên dưới sự nhắc nhở của Vô Tình cúi người hành lễ cùng đại mãng
xà. Dạ Mị cười cười với nàng rồi giữ nàng đứng bên trái của mình. Một màn này khiến
Nhu phi đứng sau thật muốn thổ huyết mà.
"Đừng lo lắng!” Dạ Mị đưa tay ôm Nghi phi đang đứng bên phải nói nhỏ,
hắn biết rõ nàng đối với Thái hậu đặc biệt sợ hãi.
"Bệ hạ...” Nghi phi đôi mắt tràn ngập lo lắng nhìn Dạ Mị, năm năm
trước khi nàng nhập cung Thái hậu đối với nàng dường như không có hảo cảm, còn
nói với nàng rằng mục đích đi miếu là một phần muốn cầu an cho thần dân Thụy
Tuyết vương gia quốc, phần khác là mong nàng mau chóng chết đi!
"Đừng lo lắng!” Dạ Mị lần nữa ôm ngang người nàng đang run rẩy không
ngừng đồng thời lại đưa mắt nhìn về Miên Miên bên trái không khỏi nhíu mày, nữ
nhân ngốc này đang làm gì thế này?
Miên Miên giờ phút này đang ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt cũng muốn trào ra
rồi, thật là, nắng chết người ta rồi!
"Nương nương..." Vô Tình nhận thấy Dạ Mị không vui thì vội kéo
nhẹ góc áo nàng, Miên Miên liền nhìn Vô Tình nói nhỏ: “A Tình, ta rất mệt a,
sao Thái hậu vẫn chưa đến?”
Vô Tình nghe vậy mồ hôi thi nhau rớt xuống, nhẹ giọng nhắc nhở nàng: “Nương
nương xin cố gắng, ngàn vạn lần đừng nói lung tung kẻo tai vách mạch rừng!”,
phải biết rằng ở nơi này mọi hành động đều bị người khác cho là sai trái mà gây
khó dễ.
Miên Miên nghe vậy chỉ bĩu môi nhìn phía trước, lại đôt nhiên cảm thấy đỉnh
đầu có ánh mắt đang nhìn mình nhịn không được ngước lên thì thấy Dạ Mị đang
nhíu mày nhìn nàng, Miên Miên cười khổ trong lòng, nàng có làm gì sai sao?
Thấy nàng cúi đầu đứng thẳng lưng rồi Dạ Mị mới đưa mắt nhìn về phía trước.
Nhu phi đứng sau nắm chặt tay, móng tay đều đã đâm vào da thịt, vị trí kia
vốn vẫn là của nàng nhưng hôm nay lại bị kẻ khác chiếm lấy, lão thái bà kia lại
còn dẫn nữ nhân chết tiệt kia về chọc tức nàng. Xà hậu? Đó là của nàng, bất
luận kẻ nào cũng đừng hòng chiếm đoạt!
“Hồi bẩm bệ hạ, Thái hậu đã về đến!” Đức công công cúi người noi, vừa dứt
lời đã nghe một loạt tiếng hô vang của đám thái giám: “Thái hậu nương nương giá
lâm!”
Một cỗ xe xa hoa cực điểm xuất hiện ở phía xa, phía sau là một cái kiệu nhỏ
hơn nhưng không kém phần lộng lẫy. Miên Miên quì trên mặt đất nhìn về phía đội
ngũ rồng rắn kia mà không khỏi bực mình, đây không phải nói là ở miếu sao, vì
cớ gì lại khoa trương ghê tởm thế này?
Ngoại trừ Dạ Mị, tất cả những người có mặt toàn bộ đều quì xuống hô lớn:
“Chúng thần tham kiến Thái hậu nương nương! Nương nương thiên tuế thiên tuế
thiên thiên tuế!”
Dạ Mị tiến lên phía trước, thái giam đứng bên vội nhấc rèm xe lên. Dạ Mị
cúi người lên tiếng: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Nói rồi đưa tay về phía
trước, Thái hậu cười cười đưa tay cho hắn đỡ xuống kiệu. Thái hậu quả nhiên là
Thái hậu! Vẻ ngoài bà ta chỉ giống như thiếu phụ 30 tuổi mặc dù đã quá bốn mươi
tuổi.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Dạ
Phong từ phia sau đẩy xe đẩy lên thỉnh an.
“Thần nhi có phải đã ngược đãi Dạ
Phong không? Tại sao lại gầy thế này?” Thái hậu nhíu mày nhìn Dạ Mị.
"Vân nhi tham kiến bệ hạ, bệ
hạ Vĩnh Phúc!” Nữ tử trong kiệu nhỏ phía sau cũng đã xuống kiệu đến trước Dạ Mị
thỉnh an.
"Miễn lễ!” Dạ Mị mỉm cười,
nâng tay Thái hậu: “Mẫu hậu, các nàng đều đang đợi thỉnh an người!” Nói rồi
nhìn về phía đám cung phi đang quì.
Thái hậu hừ lạnh một tiếng đi
tới, Dạ Phong bất đắc dĩ nhún vai, vì cái gì mà nhiều năm đến thế vẫn cố chấp
như vậy kìa? Lôi Ảnh thấy thế vội bước tới giúp Dạ Phong đẩy xe.
"Thái hậu nương nương thiên
tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Mọi người lần nữa hô lên.
“Được rồi! Tất cả đứng lên đi!” Thái
hậu vẻ lười biếng nói.
Đám cung phi, đại quan, thái giám
cung nữ vội đứng dậy, Dạ Mị nâng tay bên phải nói: “Mẫu hậu, đây là Nghi phi,
Nhu phi, Mai phi người đều đã biết rồi ạ!”
Ba phi tử bị hắn gọi tên vội vàng
hành lễ. Thái hậu lạnh nhạt trừng Nghi phi khiến Nghi phi vội vã cúi đầu, rồi
lại đưa mắt nhìn Nhu phi, bà ta thừa biết Nhu phi có dã tâm muốn bảo tọa xà Hậu
nên lạnh lùng lừ mắt cảnh cáo khiến Nhu phi xấu hổ gượng cười.
Miên Miên lúc này đây chỉ mong là
đại mãng xà chết tiệt kia đừng có bao giờ gọi tên nàng a, nàng không muốn…
“Nghe nói Ngất phi mang thai,
nàng nào là Ngất phi?” Thái hậu lạnh lùng hỏi.
“Ngất phi, còn không mau thỉnh an
Thái hậu?” Dạ Mị nhíu mày nhắc nhở nàng, nữ nhân ngốc này tốt nhất hôm nay đừng
phạm sai lầm!
Miên Miên nghe vậy vội đưa mắt
nhìn lên, nhưng là người bên cạnh Thái hậu khiến nàng sững người vì kinh ngạc,
Miên Miên theo bản năng tiến lên nắm lấy cánh tay nàng kia lớn tiếng hỏi: “Ngải
Vân, tại sao lại là ngươi? Ngươi vì sao lại ở chỗ này?”
Tất cả mọi người có mặt đều bị
nàng hù cho ngây ngẩn cả, Ngất phi lại biết xà hậu tương lai sao?
“Ngươi là ai?” Nàng kia đột nhiên
bị Miên Miên nắm lấy thì có chút bối rối hỏi lại.
“Ngươi tại sao lại phải hại ta? Vì cái gì phải hại ta?” Miên Miên thoáng
chốc nước mắt đầy mặt, mãnh liệt lay lay cánh tay nàng ta đem mọi ủy khuất từ
lúc tới xà quốc tới nay hét lớn: “Ta hận ngươi! Ngươi vì cái gì mà hại ta đến
nông nỗi này, ngươi nói đi?”
“Đau, ngươi làm ta đau rồi!” Nữ tử kia không ngừng kêu lên.
Ngay lúc đó thì một cái tát vang dội khiến mọi người bị hù đến thót tim,
một tát này khiến Miên Miên không tự chủ ngã trên đất may mà có Vô Tình chắn
lưng hộ.
“Cái này là tiện nữ nhân phương nào? Ngươi nói xem nàng ta đang làm cái gì?
Người của ai gia mà cũng dám động vào sao? Thật to gan lớn mật!” Thái hậu giận
tím mặt khiến mọi người có mặt lần nữa quì xuống.
“Mẫu hậu bớt giận!” Dạ Mị vội vã trấn an rồi nhìn đám lính xung quanh hét
lớn: “Còn không mau đưa Ngất phi đi?”