“Phốc…cứu…cứu ta…” Miên Miên hai tay quơ
lọan trên mặt hồ chật vật lớn tiếng kêu cứu, nhưng là đối tượng mà nàng kêu cứu
lại rất nhàn nhã bơi ngửa tới, không bận tâm tới lời kêu cứu tê tâm liệt phế
của nàng.
“Cứu…cứu mạng a…” Miên Miên vẫn quẫy đạp
trong nước, đây không phải là nàng khoa trương mà là đáy hồ căn bản thật sự rất
sâu a, ngẫm lại nếu nàng nhìn đường mà đi thì đâu đến nỗi rớt xuống hồ thế này?
Một giây sau, trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh, đại mãng xà…!
“Cứu…cứu…” Thanh âm Miên Miên nhỏ dần, ý
thức càng lúc càng mơ hồ, đại mãng xà, ta nguyền rủa ngươi, cho ngươi biến
thành heo đi!
Ngay lúc mà Miên Miên cho rằng mình sẽ
chết thì eo nàng đột nhiên được ai đó nâng lên, khuôn mặt vừa nhô lên khỏi mặt
nước nàng hít lấy hít để khó nhọc thở.
Miên Miên ôm chặt cổ Dạ Mị, chỉ sợ sơ ý
lại té xuống.
“Ngươi đích thị là xà đi, xà mà không biết
bơi?” Dạ Mị nhìn nàng chật vật liền trêu chọc nói.
Miên Miên mới không để ý hắn nói, nàng chỉ
tập trung hô hấp, một lúc sau khi đã hơi ổn trở lại, nàng nộ khí trừng hắn lớn
tiếng chất vấn: “Ngươi tại sao lại dẫn ta đến hồ nước?”
“Ngươi dám chất vấn trẫm?” Dạ Mị không vui
nhướng mày.
Nhìn thấy hắn mắt lạnh băng, nhíu mày khó
chịu, Miên Miên khóe miệng co giật, xấu hổ cười nói: “Ách, bệ hạ, nô tỳ…”
“Ai bảo ngươi đi mà không nhìn, trẫm muốn
bơi tự nhiên phải tới bể bơi, trẫm còn chưa trách tội ngươi theo xuống, ngươi
có biết bể bơi này ngay cả Nghi phi còn chưa được vào đâu!” Hắn cười lạnh ngắt
lời nàng.
“Ân…thật xin lỗi… Nô tỳ biết sai rôi, cái
kia… Bệ hạ ngàic so thể đưa ta lên bờ trước không, nô tỳ nguyện ý chịu phạt a!”
Miên Miên nói xong liền nới rộng tay, vì là nàng phát hiện rằng mình đang ôm cổ
đại mãng xà a, trong trí nhớ của nàng xà tắm rửa sẽ hiện nguyên hình, cái
này…chẳng khác gì nàng đang ôm một cái đầu rắn a…nghĩ tới đây, nàng liền cố
gắng kéo giãn khoảng cách, tận lực không để mình chạm tới thân thể hắn.
Tuy nhiên, dù nàng rất cẩn thận ly khai
nhưng là Dạ Mị vẫn nhìn ra, hắn cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, những nữ
nhân khác muốn thân cận trẫm còn không được, ngươi ngược lại né tránh, sợ ta ăn
ngươi sao?” Nói xong liền đem khuôn mặt tuấn tú hướng đến trước mặt nàng.
Miên Miên phảng phất thấy như có một đầu
con rắn lớn đung đưa thổi khí trước mặt nàng, nàng sợ tới mức buông lỏng hai
tay, thân thể theo thói quen lùi lại phía sau, trực tiếp ngã vào trong nước lần
nữa, Miên Miên sợ tới mức nắm chặt cổ áo Dạ Mị dùng sức lôi xuống.
Dạ Mị không nghĩ tới khí lực của nàng lại
lớn như vậy nên không có chuẩn bị, theo sự lôi kéo của nàng mà nghêng đi nhưng
là một giây sau hắn liền trấn tĩnh lại vươn tay ôm lấy eo nàng nâng lên, Miên
Miên thấy được hắn đỡ eo mình liền vội vã ngoi lên, chưa kịp đứng thẳng Dạ Mị
đã bị nàng va trúng cằm, ngay lập tức môi hắn đã dán chặt trên môi nàng, Miên
Miên trợn trừng mắt bất động tại chỗ.