Miên Miên kinh ngạc nhìn về nử tử xinh đẹp
tựa thiên tiên kia đang chậm rãi hướng nàng đi tới, nàng thật không biết phải
làm sao mới phải a.
“Ngươi chính là Nguyễn Miên Miên?” Thi Hàm
đi tới bên cạnh nàng mỉm cười hỏi.
Miên Miên thấy nàng ta hỏi mình vội cúi
người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Nghi phi nương nương!”
“Không cần khách khí!” Thi Hàm hai tay
nâng nàng dậy ôn nhu cười.
“Ngươi thế nào lại chạy đến đây?” Dạ Mị
nhìn nàng mà không khỏi cả giận hỏi.
Nghe hắn quát lớn, Miên Miên giương mắt
nhìn hắn sợ hãi nói: “Ân… nô tỳ lạc đường…” nói xong liền ủ rũ cúi thấp đầu, bộ
dáng ủy khuất.
“Bệ hạ…” Mắt thấy Miên Miên bị hắn quát
lớn, Thi Hàm ôn nhu khuyên giải, chứng kiến một màn như vậy nội tâm Miên Miên
không biết vì lẽ gì lại có cảm giác ê chề, giống như mình đang làm bóng đèn,
phi thường khó chịu a.
“Miên Miên, người đừng khó chịu, bệ hạ
không có ác ý!” Thi Hàm lôi kéo tay nàng nói.
Miên Miên mỉm cười nhìn về phía nàng, theo
nàng thấy thì nữ tử ôn nhu nàng cũng rất thiện lương, so với Nhu phi thì tốt
hơn rất nhiều.
“Bệ ha, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi!” Thi
Hàm khẻ cười nói.
“Trẫm đưa nàng về.” Dạ Mị ôm vai nàng như
muốn che chở.
"Bệ hạ, người vừa mới bãi triều,
thiếp biết người có nhiều chuyện chính sự phải xử lý. Người yên tâm đi đi,
không có chuyện gì đâu.”
“Trẫm có thể làm gì cho nàng?”
“Bệ hạ…” Thi Hàm thanh âm nghẹn ngào, nàng
không hi vọng hắn dành nhiều thời gian cho nàng mà chậm trễ chính sự, nếu là
như vậy nàng sẽ tự trách mình rất nhiều.
Thấy nàng nghẹ ngào, Dạ Mị than nhẹ một
tiếng, “Tiểu Lam mau đưa nàng về nghỉ ngơi, kêu người gọi Lý ngự y tới xem cho
nàng đi!”
“Vâng!” Tiểu Lam vội vã nâng Nghi phi
chuẩn bị ra về.
“Miên Miên, ngươi giúp Bổn cung một chuyện
được không?” Thời điểm chuẩn bị ly khai, Thi Hàm quay người nhìn về phía Miên
Miên nói.
“Xin nương nương phân phó!” Miên Miên vội
cúi người nói, kỳ thực không cần nàng nhờ, chỉ cần nàng hạ chỉ thì làm sao nàng
có thể không làm.
“Kỳ thật cũng không có gì, là bổn cung hi
vọng ngươi giúp bổn cung tiễn bệ hạ về!”, nói xong bộ dáng tươi cười dưới sự
nâng đỡ Tiểu Lam quay người đi xa, mà Miên Miên lúc này ngốc trệ đứng chết trân
một chỗ, muốn nàng tiễn đại mãng xà về? Chẳng lẽ tên đại mãng xà này ngu ngốc
đến độ không biết đường về?
Phải có đến một lúc sau khi bóng Nghi phi
biến mất phía xa Dạ Mị mới hướng một hướng khác đi tới, Miên Miên thấy thế hơi
sửng sốt, một giây tới liền vội vã theo sau.
“Nhanh lên a, ngươi là con rùa đó hả, sao
lại chậm như vậy a.” Đức công liếc Miên Miên phía sau không vui nói.
“Ha ha, là công công người có thần công
mà…” Miên Miên cười đùa ở sau hắn nói, nói xong bạo gan liếc qua Dạ mị đi ở
phía trước, mà Dạ Mị lúc này vừa vặn ngoái nhìn lại, mắt hai người thoáng cái
đụng nhau, Miên Miên vội vã cúi đầu không dám hó hé gì thêm.
Đoạn đường tiếp theo, Miên Miên không dám
chậm trễ, rất nhanh đi theo sau Dạ Mị, nhưng là thủy chung không có ngẩng đầu
sợ lại chạm phải ánh mắt băng lãnh của hắn chỉ chằm chằm nhìn vào gót giày Dạ
Mị đi tới. Thật lâu a, hắn tột cùng là muốn đi đâu a? Miên Miên bĩu môi, nhưng
là lúc nàng vạn phần nhập thần tự hỏi thì đột nhiên trượt chân ngã vào hồ bên
cạnh, Miên Miên ướt sũng, kêu lên hoảng loạn.