Một khắc khi Miên Miên nhìn thấy Dạ Mị
liền bị dọa cho lùi về phía sau, nhưng mà Dạ Mị giống như là không nhìn thấy
nàng, nhanh chóng đi đến cạnh nữ tử tên Thi Hàm ân cần, sốt ruột hỏi. Nha hoàn
Tiểu Lam thấy thế thức thời lôi kéo Miên Miên lui ra.
"Ân... Vị tỷ tỷ này, nàng là vị nương
nương nào a?” Miên Miên thấy Dạ Mị rất quan tâm đến nữ tử kia thì không khỏi tò
mò.
Tiểu Lam nghe hỏi liền lườm nàng, đắc ý
nói: “Ngươi có biết bệ hạ yêu nhất là nương nương nào đi?”
Miên Miên lắc đầu. Nàng mới không quan tâm
tới chuyện này a.
Tiểu Lam liếc nàng mang theo hàm ý châm
chọc nói: “Thật không biết ngươi là làm sao mà tiến cung đây, người bệ hạ yêu
nhất chính là nương nương ta a, chính bệ hạ đã nói ngôi vị Xà hậu chỉ có thể là
Nghi phi nương nương.” Tiểu Lam đắc ý nói.
“Nàng ta là Nghi phi nương nương?” Miên
Miên giật mình, nàng cứ nghĩ Nghi phi trông phải đẹp hơn cả Nhu phi, nhưng hôm
nay Nghi phi mà nàng thấy bệnh tình nghiêm trọng, gương mặt trắng bệch không
chút huyết sắc, vì cái gì hắn không tìm đại phu chữa trị cho nàng ta?
“Bệ hạ đúng là nam nhân vừa ôn nhu lại si
tình!” Tiểu Lam say mê nói.
“Nhìn
không ra nha…” Miên Miên thấp giọng nói nhỏ.
“Gì?
Ngươi vừa mới nói gì?” Tiểu Lam thấy nàng lẩm bẩm gì đó liền nhíu mày không vui
hỏi.
“A, ta.. ta là nói bệ hạ đối với nương
nương thật là tốt a!” Miên Miên cười cười chống chế.
“Đúng thế, bệ hạ rất nặng tình với nương
nương a, những người còn lại nghĩ cũng đừng nghĩ tới được bệ hạ để ý.” Tiểu Lam
vô cùng đắc ý nói.
Miên Miên nghe vậy mỉm cười gật đầu, trong
đầu nghĩ tới lời Tiểu Lam, nghĩ cũng đừng nghĩ? Nàng thật coi thường nha!
“Ngươi kia là đang có ý gì?” Thấy Miên
Miên bĩu môi, Tiểu Lam không vui hỏi.
“Không có…ách, ta là có một nghi vấn a,
cái kia, bệ hạ đã yêu thương Nghi phi như vậy thì sao cả cung rộng như thế lại
không có thái giám cung nữ theo hầu?” Vạn nhất có chuyện gì xảy ra…đây chẳng
phải là hối không kịp sao?
“Ngươi thì biết cái gì chứ? Là nương nương
thích yên tĩnh nên cấm người ngoài ra vào.” Nói xong liền quay qua nhìn Miên
Miên, lông mày càng nhíu chặt hơn, “Ngươi đây là vào bằng cách nào?”
Miên Miên thấy nàng ta hỏi, xấu hổ nói:
“Ách… ta là lạc đường mà tới, thật xin lỗi a, ta hiện tại liền đi.” Nói đoạn
quay người vén cao váy hướng phía ít người đi tới. Hiện tại xem ra là nàng nên
nhân lúc đại mãng xà còn chưa có phát hiện tránh đi là tốt nhất, nếu không,
nàng cũng không biết nói sao về hành vi trốn việc này a.
“Nguyễn Miên Miên?” Miên Miên đang lén lút
tìm đường về căn bản không có chú ý tới những người xung quanh, mà Đức công
công nhìn thấy nàng bộ dáng lén lút nhịn không được cao giọng gọi. Miên Miên
nghe thấy liền đưa ngón tay lên miệng suỵt, rõ ràng là bảo hắn nhỏ giọng chút.
“Nguyễn Miên Miên, ngươi không lo giặt
quần áo chạy tới là làm cái gì? Lười biếng trốn việc hả?” Đức công công thấy
nàng suỵt hắn, phật ý giáo huấn.
“Thực xin lỗi a, cái này là ta đang tìm
đường về a.” Miên Miên nói xong co chân bỏ chạy, nhưng là nàng vẫn cảm giác từ
phía sau có một ánh nhìn lặng băng đang phóng tới a.
“Đợi một chút!” Thanh âm nữ tử ôn nhu đột
nghiên truyền tới, Miên Miên chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên, đại mãng
xà mặt đen thui đang lạnh lùng nhìn nàng, mà bên cạnh hắn lúc này Nghi phi lại
dành cho nàng một nụ cười ôn nhu, từ từ đi về phía nàng…