Âm thanh quen thuộc vang lên khiến cho quận chúa vô thức quay đầu lại nhìn,
hồn nàng lập tức bị hù đến mất đi một nửa, bởi vì đứng ở cửa kia chính là nam
nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong, thế nhưng mà, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
“Ngươi khiến cho ta quá thất vọng rồi!” Phiên bang vương nói rồi đi đến đẩy
nàng ra cúi xuống ôm lấy Miên Miên dưới đất, thấy nàng mê man liền quay người
dặn dò tùy tùng đi gọi ngự y.
“Chuyện không phải như vậy, ngươi nghe ta giải thích…” thấy trên mặt hắn lộ
vẻ chán ghét, quận chúa luống cuống tay chân, bấp chấp nam nữ khác biệt nắm lấy
cánh tay hắn vẻ mặt cầu khẩn nói: “Phiên bang vương, ngươi nghe ta giải thích
đi, không phải như thế…”
“Nàng cũng đã hôn mê bất tỉnh, ngươi còn muốn giải thích cái gì?” Phiên bang
vương nộ khí nhìn nàng ta nói.
"Ta... Ta..."
“Bổn vương vẫn cho rằng ngươi chỉ điêu ngoa tùy hứng, không nghĩ tới lòng
dạ ngươi lại hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Nếu như hôm nay bổn vương đến
chậm một bước, có phải hay không ngươi tính đưa nàng đi gặp Diêm vương rồi?”
Phiên vương khẩu khí lạnh lùng, mắt lóe hàn quang nhìn thẳng nàng ta nói.
“Ta… ta sai rồi… là ta bị ma xui quỉ khiến, ta thật lòng yêu thích ngươi
mà, ta… ta không phải cố ý…” thấy hắn đối với mình càng chán ghét, quận chúa
rốt cuộc không chịu nổi vội vã tỏ tình.
“Bổn vương một chút cũng không yêu ngươi!” Phiên bang vương lạnh lùng đáng
tan mộng của nàng.
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Quận chúa ánh mắt khó tin nhìn hắn,
hắn vừa mới nói cái gì? Nói cái gì?
“Bổn vương nói sẽ không lấy ngươi, bổn vương muốn là một nữ nhân đơn thuần
thiện lương, mà ngươi, không có bất cứ thứ nào trong những thứ đó!” Hắn lạnh
lùng nói.
Quận chúa nghe vậy tay hơi luông lỏng cánh tay hắn, cười cay đắng, ngón tay
chỉ vào hắn hét lớn: “Ngươi dựa vào cái gì có quyền ghét bỏ ta? Quốc gia của
ngươi chỉ là một tiểu quốc mà thôi, bản quận chúa nói cho ngươi hay, ngươi nhất
định phải cưới ta, nếu không ta sẽ để cho ca ca ta san bằng quốc gia của ngươi!”
Nàng ta nộ khí uy hiếp.
"Ngươi..." Phiên bang vương nộ khí càng lúc càng lớn.
“Quận chúa, ngươi hơi quá đáng rồi!” Tùy tùng đi theo phiên vương nhịn
không được nói.
Không khí cứng nhắc bao trùm, phiên vương vốn định nói là không sao, nhưng
là hắn không sao thì đúng rồi, nhưng còn con dân của hắn thì sao? Hắn biết rõ
cô quận chúa điêu ngoa này cái gì cũng có thể làm ra, hắn sao có thể ích kỷ chỉ
nghĩ cho bản thân mình?
“Đúng…xin lỗi, là ta sai, ta không cố ý thật đấy, ta chỉ là quá yêu ngươi
mà thôi. Ngươi tha thứ cho ta, tha thứ cho ta đi!” Thấy đáy mắt hắn lóe
lên sự thương cảm, quận chúa lần nữa đi đến trước mặt hắn xin tha thứ. Nàng
thật sự yêu hắn, nàng không muốn ép hắn khó xử, thật sự không muốn.
"Ngươi về nghỉ ngơi đi!” Phiên
vương sau một hồi thương cảm lạnh lùng ném ra mấy lời.
"Phiên vương..." Quận
chúa thấy hắn căn bản là không nhìn mình, lòng đau đớn không thôi.
“Ngươi yên tâm, bổn vương tự hiểu
rõ đâu là quan trọng, tiểu quốc của ta cần ca ca ngươi ủng hộ, sứ mạng lần này
ta cũng nhớ rõ, mời ngươi trở về đi!” Nói xong liền không để ý tới nàng mà chỉ
chăm chú nhìn Miên Miên trong lòng. Hắn thật sự đang rất buồn, gặp được nữ tử
khiến mình động tậm lại không thể bảo hộ được nàng, mà người mình không thích
lại không có cách nào cự tuyệt, vận mệnh sao lại trêu đùa hắn thế này?