Đợi đến khi Miên Miên biết được
là phiên vương cứu nàng thì đã không còn cơ hội nói lời cảm ơn rồi. Bên ngoài
truyền đến tiếng trống hỷ dồn dập, hôm nay chính là ngày hắn cưới quận chúa về
nước.
Miên Miên ngồi trên giường lắng
nghe âm thanh bên ngoài truyền tới, cũng không biết cảm xúc của nàng bây giờ là
gì nhưng là có chút thương cảm với phiên vương, cũng bởi vì trước khi đi phiên
vương đã sai tùy tùng đem đến cho nàng một bức thư, nội dung chỉ nói là phiên
bang luôn mở rộng ngọ môn chờ nàng tới du ngoạn, tùy tùng của hắn cũng nói cho
nàng biết sự uy hiếp của quận chúa khiến phiên vương bất đắc dĩ phải cưới nàng
ta.
Miên Miên nắm chặt bức thư trong
tay, nội tâm khó chịu không thôi. Nàng biết rõ nếu hai bên không yêu nhau mà đi
đến hôn nhân thì nhất định sẽ không hạnh phúc, nàng cảm thấy phiên vương thật
vĩ đại, vì quốc gia mà có thể hy sinh hạnh phúc. Nếu như một ngày nào đó nàng
có thể xuất cung thì nhất định phải đến phiên bang một lần.
----------Nửa tháng sau---------
Thời gian nhanh chóng trôi qua,
Miên Miên cũng đã có thể sinh hoạt bình thường trở lại, duy nhất bất thường là
ngày nào cũng phải uống ba chén thuốc không cho bỏ chén nào. Tuy nàng đã nói
với Nguyên ma ma nhưng là bà ta làm như không biết, cứ mỗi ngày đều đặn mang
thuốc tới chờ nàng uống xong mới đi ra.
Bất quá thì nàng cũng rất cao
hứng, đại mãng xà kia giống như là mất tăm mất tích không thấy hình dáng. Mỗi
đem nàng đều tới bụi cỏ lau, bởi chỗ đó có một nam nhân đang đợi nàng, hắn
thích nghe nàng hát, nghe nàng kể chuyện còn nàng thì thích nhìn hắn cười.
“Miên Miên, nhanh như vậy mà đã
ăn no rồi à?” Lần nào ăn chung Miên Miên cũng là người xong sớm nhất.
“Ân, ma ma, các tỷ muội, ta ăn no
rồi, các ngươi từ từ ăn nha!” Nói xong lau lau miệng rồi chạy ra ngoài thu dọn
quần áo hôm nay, thông thường đều ăn cơm rất sớm nên chỉ có sau khi ăn xong mới
có thể dọn được.
“Ngươi nha Miên Miên, làm chăm
chỉ như vậy chắc phải thưởng cho ngươi rồi!” Các cung nữ trong hoán tẩy phòng
cười vang trêu chọc nàng.
“Đây là chuyện nên làm mà!” Miên Miên cười cười.
“Miên Miên, ngươi mỗi ngày đều gấp gáp như vậy chẳng lẽ là đi gặp người
thương à?” các cung nữ trêu nàng.
Miên Miên nghe vậy đỏ mặt, “Nói mò, không để ý tới các người!” Nói rồi đem
quần áo gấp gọn lại, nhanh chóng chạy ra ngoài, mọi người thấy thế càng cười
lớn hơn.
Một lát sau, Miên Miên đã tới bên ngoài bụi cỏ lau, nàng do dự không biết
có nên vào trong hay không, mỗi ngày nàng đều vội vã chạy đến gặp hắn, quấn lấy
hắn như vậy có thể khiến hắn phiền hay không?
“Đã đến như thế nào lại không vào?” phía sau nàng đột nhiên vang lên âm
thanh ôn nhu quen thuộc.
Miên Miên vội quay người nhìn lại, đã thấy hắn ngồi trên xe lăn cười cười
nhìn nàng, mặt nàng vì thế lại đỏ ửng lên.