Thường Tiểu Gia nhìn chằm chằm vé tàu trong tay Tạ Lệ, đột nhiên vươn tay đoạt lại, không nói một lời xé làm hai.
Tạ Lệ ngồi thẳng, chăn từ ngực anh tuột xuống lộ ra thân hình hoàn mỹ, vết sẹo bên eo có thể thấy rõ ràng, ngực còn có dấu răng tối hôm qua Thường Tiểu Gia để lại. Ngữ khí anh tỉnh táo, nói: “Một tấm vé tàu, cần gì chứ? Khi nào đi mà chẳng được.”
Thường Tiểu Gia nói: “Tôi không muốn chạy xa như thế tìm anh ngủ, anh ở lại đây đi.”
Tạ Lệ nghiêng đầu nhìn cậu: “Thường thiếu cho tôi công việc sao?”
Thường Tiểu Gia nói: “Thường thiếu bao dưỡng anh.”
Tạ Lệ trầm mặc một chút, vén chăn xuống giường, anh nói: “Nếu như chỉ trên giường bao dưỡng, vậy thì không cần.” Nói xong, anh đi chân trần vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh của nhà nghỉ không có bồn tắm cũng không có buồng tắm riêng, chỉ có vòi sen, chính giữa phòng có một cái gương lớn.
Tạ Lệ mở nước tắm, nhìn thân thể đầy nam tính của mình trong gương, trào phúng cười một tiếng, nhắm mắt lại đem đầu chôn trong dòng nước nóng.
Một lát sau, Thường Tiểu Gia cũng đi vào, cùng anh chen dưới vòi sen, không gian nhất thời trở nên nhỏ hẹp.
Tạ Lệ lấy vòi sen xuống, phun nước vào thân thể Thường Tiểu Gia. Không bao lâu, Thường Tiểu Gia lại ôm lấy anh muốn hôn anh. Tạ Lệ ôm eo Thường Tiểu Gia, môi lưỡi dán vào nhau một lúc, sau đó anh buông cậu ra, tắt nước.
Tạ Lệ dùng khăn mặt giúp Thường Tiểu Gia lau nước trên người, Thường Tiểu Gia nhíu nhíu mày, nói: “Không sạch sẽ.”
Tạ Lệ nói: “Khăn là của tôi mang đến.”
Lúc này Thường Tiểu Gia mới không còn ý kiến.
Hai người mới vừa tắm xong, lúc Tạ Lệ trở về phòng chỉ mặc quần, nghe tiếng gõ cửa vang lên, anh lấy áo T shirt mặc vào, nhìn về phía Thường Tiểu Gia chỉ mặc một cái quần lót.
Thường Tiểu Gia nói: “Đi mở cửa.”
Tạ Lệ đi mở cửa phòng, nhìn thấy người trẻ tuổi tối hôm qua đứng ở bên ngoài.
Người trẻ tuổi cầm theo một cái túi, nhìn Tạ Lệ khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào, nói với Thường Tiểu Gia đang ngồi trên giường: “Nhị thiếu, quần áo mang đến cho cậu.”
Nói xong, cậu ta dừng lại một chút, lại nói: “Sáng sớm hôm nay đại thiếu có hỏi thăm cậu.”
Tạ Lệ nghe tiếng Thường Tiểu Gia cười nhạo.
Thường Tiểu Gia thay một cái áo liền mũ và quần bò, thoạt nhìn giống như một sinh viên, cậu còn đứng lấy tay nghiêm túc kéo hai sợi dây nơi cổ áo sao cho nó độ dài bằng nhau.
Áo sơ mi và quần tây tối hôm qua cậu mặc vứt dưới đất, người trẻ tuổi ngồi xuống thu dọn, cách đó không xa có mấy đống giấy vệ sinh màu trắng đã khô.
Thường Tiểu Gia mang giày thể thao, xoay người nhìn Tạ Lệ: “Đi theo tôi.”
Tạ Lệ dựa lưng vào tường nhìn cậu.
Giọng nói Thường Tiểu Gia không bình tĩnh: “Anh muốn làm gì thì làm, tôi không ngăn cản anh.”
Hai tay Tạ Lệ vòng ở trước ngực, nói: “Muốn tôi làm cái gì?”
Thường Tiểu Gia cười lạnh nói: “Tôi biết anh ngoại trừ kiếm tiền còn muốn làm gì?”
Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia duỗi tay ra: “Lại đây.”
Đang giúp Thường Tiểu Gia thu dọn quần áo, người trẻ tuổi giương mắt nhìn Tạ Lệ rồi cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Thường Tiểu Gia khẽ nâng lên hàm dưới, thần sắc lãnh ngạo mà nhìn anh.
Tạ Lệ vẫn duy trì tư thế, ngữ khí cương quyết, lập lại: “Lại đây.”
Cuối cùng Thường Tiểu Gia vẫn chậm rãi đi tới.
Tạ Lệ ôm lấy cậu, cánh tay dùng sức ghìm eo cậu, nói: “Tôi không bám váy đàn bà.”
Thường Tiểu Gia ở trong lồng ngực Tạ Lệ cười nhạo một tiếng, tư thái trào phúng giống như mới nghe tin Thường Tiểu Cát đang tìm cậu. Thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ở trong lồng ngực Tạ Lệ, nói: “Tôi cho anh bát, còn cơm anh muốn ăn làm sao thì tự mình quyết định.”
Tạ Lệ vẫn thu dọn đồ đạc cùng đi với Thường Tiểu Gia.
Trong con hẻm nhỏ trước cửa nhà nghỉ có một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại. Thường Tiểu Gia và Tạ Lệ ngồi ở hàng sau, người trẻ tuổi kia ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lên xe liền gọi tài xế lái xe đi.
Thường Tiểu Gia giới thiệu với Tạ Lệ người trẻ tuổi kia: “Thời Hoằng Tinh, là anh em tốt từ nhỏ đến giờ” Lúc giới thiệu Tạ Lệ thì ngắn gọn hơn, chỉ nói hai chữ: “Tạ Lệ.”
Từ chỗ Tạ Lệ ngồi chỉ có thể nhìn thấy bên tai trái của Thời Hoằng Tinh, anh vẫn cảm thấy cậu ta giống Thường Tiểu Gia đến mấy phần.
Có lẽ anh nhìn chằm chằm Thời Hoằng Tinh quá lâu, Thường Tiểu Gia đá vào chân anh một cái.
Tạ Lệ quay đầu đi.
Thường Tiểu Gia dựa vào lưng ghế ngồi, tư thái không thoải mái lắm, sắc mặt lạnh lùng. Tư thái của cậu luôn phờ phạc, có thể ngồi quyết không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, ngồi cũng hiếm khi ngồi đoan chính.
Tạ Lệ xuất thân là cảnh sát, từ trước đến giờ rất chú ý dáng vẻ, anh không ưa dáng vẻ này của Thường Tiểu Gia đã lâu, ở trong ngục chưa từng nói thẳng mặt, lúc này cũng chỉ yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Ô tô đã từ hẻm nhỏ quẹo ra ngoài, lái vào trung tâm thành phố. Lúc đi ngang qua cơ quan hành chính Hải Cảng thì thấy trước cửa chính phủ tụ tập rất nhiều người đang cùng bảo vệ và cảnh sát xung đột.
Xe chạy thoáng qua, Tạ Lệ chỉ thấy có người kéo hoành phi, trên đó viết “Hồng Cát Chế Dược”. Bởi vì hoành phi rũ xuống, những chữ khác Tạ Lệ không thấy rõ.
Hồng Cát Chế Dược là sản nghiệp dưới danh nghĩa Thường gia, Tạ Lệ mới ra tù hai ngày, không biết chuyện gì xảy ra.
Anh quay đầu nhìn Thường Tiểu Gia. Mặt Thường Tiểu Gia không biểu tình gì, thế nhưng cậu cũng nhìn ra ngoài cửa xe, hiển nhiên thấy được tình cảnh khi nãy.
Tầm mắt Thường Tiểu Gia chuyển tới mặt Tạ Lệ sau đó liền dời đi chỗ khác.
Tạ Lệ hỏi cậu: “Chúng ta đi chỗ nào?”
Thường Tiểu Gia nói: “Đến thăm mẹ tôi.”
Tạ Lệ sửng sốt một chút, trong lòng anh thoáng nghi hoặc, cho là mẹ Thường Tiểu Gia còn sống, sau đó biết Thường Tiểu Gia không có ý này.
Tài xế lái xe đưa bọn họ ra ngoại thành Hải Cảng, đến nghĩa trang công cộng Thanh Sơn.
Trên đường đi Thường Tiểu Gia mua một bó hoa tươi rất lớn, hơn 300 đồng. Lúc cậu ôm hoa trở lên xe cả người đều bị bó hoa che hết.
Đến nghĩa trang công cộng, Tạ Lệ và Thời Hoằng Tinh cùng cậu đi một đoạn đường, sau đó Thường Tiểu Gia một mình ôm hoa đi thăm viếng mẹ của mình.
Tạ Lệ nhìn cậu từng bước từng bước lên cầu thang, bó to hoa chặn trước mặt cậu tất nhiên là không nhìn thấy đường. Tạ Lệ lo lắng cậu sẽ bị vấp ngã.
Kết quả Thường Tiểu Gia vẫn thuận lợi đi tới nơi mình cần đến. Mộ của mẹ cậu là một ngôi mộ độc lập, bia mộ cao to khí thế. Cậu đem hoa để trước bia mộ, ngồi chồm hỗm sát vào bia mộ như là đang nói chuyện.
Tạ Lệ nhìn bóng lưng cậu rồi quay đầu nhìn Thời Hoằng Tinh đang đứng rất nghiêm túc. Khuôn mặt thanh tú của cậu ta không biểu tình gì, vì thế anh chuyển hướng nhìn xung quanh.
Hai người đợi hơn 20 phút, Thường Tiểu Gia hai tay cắm ở trong túi áo mới chậm rãi đi tới.
Thời Hoằng Tinh hỏi cậu: “Chúng ta về nhà sao, nhị thiếu?”
Thường Tiểu Gia lắc lắc đầu, “Buổi tối tôi muốn đi một chuyến đến Chuông Gió ”
Chuông Gió là tên một quán bar, lúc trước Thường Tiểu Gia từ quán bar Chuông Gió đem nữ cảnh sát kia về nhà.
Lúc Thường Tiểu Gia và Thời Hoằng Tinh quay người đi, sắc mặt Tạ Lệ lạnh xuống.
Từ trung tâm Hải Cảng lái xe đến Thanh Sơn khoảng hai giờ, nên khi ngồi xe trở về nội thành đã gần tới giữa trưa.
Sau khi lên xe Thường Tiểu Gia rất yên tĩnh, cậu ngồi một lúc rồi nghiêng đầu ngã xuống, gối lên đùi Tạ Lệ.
Tạ Lệ cho là cậu muốn ngủ, kết quả đôi mắt Thường Tiểu Gia mở to vẫn luôn nhìn anh, thời gian lâu làm Tạ Lệ cũng cảm thấy không dễ chịu, đưa tay che đôi mắt Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia chớp chớp mắt, lông mi đảo qua lòng bàn tay Tạ Lệ.
Tạ Lệ nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Một lúc sau Thường Tiểu Gia cầm tay anh đẩy ra, xoay người nằm nghiêng đưa gáy ra ngoài, chắc là ngủ.
Buổi xế chiều còn dài, Thường Tiểu Gia nhất định phải đi chơi game gắp thú. Cậu đổi một đống lớn tiền xu, cùng Thời Hoằng Tinh mặc âu phục đứng ở trước máy gắp thú bông, chơi rất nghiêm túc.
Tạ Lệ ngồi ở góc nghỉ ngơi, dùng di động tìm tin tức về Hồng Cát Chế Dược. Anh phát hiện công ty này mới đưa ra thị trường một loại thuốc trị bệnh tâm thần. Nhưng thuốc này làm người sử dụng sinh ra tác dụng phụ nghiêm trọng, người thân của bệnh nhân nghi ngờ bên phê duyệt cho thuốc này ra thị trường có vấn đề, vì vậy tập hợp đến trước cửa chính phủ kháng nghị yêu cầu bồi thường.
Tin tức viết rất đơn giản, Tạ Lệ xem xong để điện thoại di động xuống, phát hiện Thường Tiểu Gia đã không còn ở trước máy gắp thú. Anh đứng lên, tìm Thường Tiểu Gia khắp khu trò chơi, sau đó nhìn thấy cậu đang chơi game bắn súng.
Trò chơi này cho cảm giác rất chân thật, thậm chí còn mô phỏng lực đàn hồi của súng. Thường Tiểu Gia đứng ở trước màn ảnh, một tay cầm súng, vừa nổ súng tay bị lực đàn hồi ảnh hưởng hướng lên.
Cậu luôn bắn trúng chỗ có số điểm 10.
Tạ Lệ đứng ở bên cạnh nhìn, anh đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn ra tư thế Thường Tiểu Gia bắn súng rất tiêu chuẩn, nhắm bắn cũng rất chuyên nghiệp. Cậu liên tiếp bắn vào ô cao điểm nhất, sau đó máy chơi game chạy ra lượng lớn thẻ quà tặng.
Thường Tiểu Gia không vội vã lấy, cậu cầm súng quay người nhìn thấy Tạ Lệ, đột nhiên giơ súng lên nhắm ngay đầu Tạ Lệ.
Tạ Lệ nhìn thấy ánh mắt cậu âm lãnh, cầm súng trong tay làm như là thật, giống như vừa nổ súng Tạ Lệ sẽ bị đạn xuyên qua xương sọ, óc vỡ toang.
Thường Tiểu Gia làm động tác bóp cò, súng phát ra âm thanh cùm cụp. Tất nhiên không có gì xảy ra. Sau đó cậu ném khẩu súng lên trên máy chơi game, cười chạy về phía Tạ Lệ, hai tay nâng mặt anh, hôn vào miệng anh một cái.