Buổi tối, Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia đi quán bar Chuông Gió.
Thường Quan Sơn là một người có tên tuổi ở Hải Cảng, khi con lớn Thường Tiểu Cát sinh ra không lâu ông thành lập tập đoàn Hồng Cát. Qua nhiều năm phát triển, tập đoàn của ông đầu tư vào rất nhiều ngành nghề, bao gồm: điền sản, khách sạn, giải trí, bây giờ lại thêm công ty dược phẩm, gần như nắm hết các ngành nghề ở Hải Cảng.
Nhưng tập đoàn Hồng Cát phát triển dựa vào thế lực của Hồng Phường, ngoại trừ cha con Thường gia, Hồng Cát còn có một số cổ phần nằm trong tay mấy vị lão đại khác trong Hồng Phường.
Chuông Gió là một quán bar lâu đời nằm trong phạm vi thế lực Hồng Phường, bây giờ chủ nhân trên danh nghĩa là Thường Tiểu Gia. Những quán bar như vậy, trà lâu, thậm chí là tiệm mạt chược, Hồng Phường có rất nhiều.
Bước vào quán bar, trong nháy mắt khí tức oi bức hòa lẫn mùi rượu, mùi nước hoa, mùi mồ hôi phả vào mặt, ánh sáng trước mắt Tạ Lệ bỗng nhiên tối lại, đèn chùm xoay tròn rọi sáng sàn nhảy, có nhiều nam nữ trẻ tuổi cuồng nhiệt vặn vẹo. Âm nhạc quá lớn không ngừng gõ vào màng nhĩ, mặt đất như bị chấn động rung chuyển, mỗi bước đi có thể cảm giác được nhịp điệu lay động.
Lúc này quán bar đã đầy khách.
Thường Tiểu Gia đi vào bên trong, y phục của cậu không hợp với hoàn cảnh nơi đây, như là một sinh viên trong sáng đi nhầm chỗ. Lúc cậu đi ngang qua sàn nhảy một cô gái uống rượu say nắm tay áo của cậu, bị cậu một cái phát đẩy ra.
Bọn họ đi qua đám đông vào trong, đi đến trước cửa phòng có treo bảng “Nơi của nhân viên, không phận sự chớ đi vào” thì dừng lại, Thường Tiểu Gia mở cửa.
Nhưng cửa khóa ở bên trong cậu không mở ra được.
Vì vậy Thường Tiểu Gia giơ chân đá cửa, cậu không kiên nhẫn, cửa gỗ bị cậu đá phát ra tiếng vang rất lớn.
Có người từ phòng vệ sinh đi ra, kinh ngạc nhìn bọn họ, vội vàng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, người bên trong khí thế hung hăng mở cửa phòng, đang muốn mắng, nhìn thấy mặt Thường Tiểu Gia nhất thời thần sắc cứng đờ, thay đổi thái độ cung kính nghiêng mình: “Gia thiếu, cậu đã trở lại?”
Thường Tiểu Gia lạnh lùng nói: “Kêu Từ Lục đến cho tôi.” Nói xong, đi vào bên trong.
Tạ Lệ đi sau Thường Tiểu Gia và Thời Hoằng Tinh, nhìn thấy sau cửa là một hành lang, hai bên hành lang có khoảng bảy, tám phòng. Từ trong hai, ba phòng đó có người mở cửa thò đầu ra xem, nhìn thấy Thường Tiểu Gia đều kinh hoảng, vội vã cung kính mà hô Gia thiếu.
Thường Tiểu Gia mặt lạnh không trả lời, hai tay cậu luồn vào túi áo, ống tay áo kéo lên một đoạn, lộ ra cánh tay trắng nõn, bước đi cũng kéo lê không có khí thế gì hết. Nhưng những người này vừa nhìn thấy cậu vừa sợ vừa lo, giống như Thường Tiểu Gia là một ác ma ăn thịt người.
Bọn họ đi vào một căn phòng làm việc ở trong cùng. Thường Tiểu Gia ngồi trên ghế sa lon, chân trái để lên đùi phải, vô tư lắc lư. Cậu không mang tất, lộ ra mắt cá chân, Tạ Lệ cảm thấy giày thể thao của cậu lúc nào cũng có thể rơi.
Đợi hơn mười phút, người tên Từ Lục chạy đến, trán đầy mồ hôi đứng ở trước trước mặt Thường Tiểu Gia báo cáo tình hình kinh doanh của quán bar hơn một năm nay, lại gọi tài vụ đem sổ sách tới.
Tạ Lệ đứng ở bên cạnh nghe, phát hiện Từ Lục báo cáo những hạng mục kinh doanh của quán bar Chuông Gió đều hợp pháp, không có việc làm phi pháp.
Thường Tiểu Gia cầm lấy sổ sách tùy ý lật vài tờ, Từ Lục báo cáo cũng không biết có nghe hay không. Chờ Từ Lục vừa dứt lời, cậu ném sổ sách xuống bàn, nói: “Anh không cần làm, tôi muốn thay đổi người quản lý Chuông Gió.”
Từ Lục nhất thời sững sờ, đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên thân hình khôi ngô, là đội trưởng an ninh phụ trách quán bar, người kia cướp lời Từ Lục, nói: “Không thích hợp đi, Gia thiếu?”
Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên: “Làm sao không thích hợp? Anh cũng không cần làm, đã hai cùng nghỉ đi.”
Mặt người đàn ông trung niên không hiện rõ tức giận, Tạ Lệ nhìn thấy cánh tay hắn nắm chặt.
Từ Lục vỗ vỗ vai người kia, chuyển hướng nhìn Thường Tiểu Gia nói: “Gia thiếu, mọi người đều là anh em Hồng Phường, nói đuổi người liền đuổi người thì không thích hợp, hay cậu trở về thương lượng với Cát thiếu một chút đi?”
Tuy Thường Tiểu Gia ngước đầu, nhưng mắt nhìn xuống: “Chuông gió là của tôi, tôi muốn làm sao thì làm, không được sao? Cho anh thời gian thu thập một chút, sáng mai đem đưa tất cả giấy tờ sở hữu giao cho Hoằng Thiên, là có thể đi.”
Người trung niên cố nén lửa giận.
Từ Lục không ngừng nháy mắt an ủi tâm tình hắn, không muốn hắn vọng động.
Thường Tiểu Gia đứng lên đi về phía cửa phòng làm việc, trước khi đi quay đầu lại nói: “Các người có bất mãn gì thì đi tìm Thường Tiểu Cát tố cáo tôi” Cậu cười cười: “Không sao cả.”
Phòng nhân viên mở cửa ra, bọn Từ Lục không cùng đi ra, chỉ có Thường Tiểu Gia và Tạ Lệ, Thời Hoằng Tinh ba người đi ra.
Từ đầu tới cuối Thời Hoằng Tinh không nói gì, Tạ Lệ không biết Thường Tiểu Gia đang có dự định gì, tất nhiên sẽ không nói nhiều.
Cửa phía sau đóng lại, Thường Tiểu Gia đột nhiên gọi lại Tạ Lệ, nói: “Tạ Lệ, tôi muốn đi tiểu.”
Tạ Lệ dừng bước lại nhìn cậu: “Cậu tự đi tiểu đi, còn muốn tôi ôm cậu đi tiểu?”
Thường Tiểu Gia nói: “Anh ở cửa chờ tôi.”
Tạ Lệ gật gật đầu: “Cậu nhanh đi.”
Thường Tiểu Gia đi về phòng vệ sinh.
Tạ Lệ thấy Thời Hoằng Tinh canh giữ ở cửa, để cho cậu ta ở chỗ này chờ Thường Tiểu Gia, mình đi ra phía ngoài, trở lại đại sảnh quán bar huyên náo.
Quán bar Chuông Gió không có phòng riêng, một ít chỗ ngồi ở góc khuất tương đối kín đáo, còn chỗ ngồi ở trung tâm đều nhìn thấy rõ ràng.
Tạ Lệ đứng ở góc tường, nhìn thấy chỗ ngồi bên trái dựa vào tường có một người đàn ông thấp béo đang đếm tiền đưa cho một người thanh niên, sau khi thanh niên lấy tiền, kín đáo đưa cho người kia một gói giấy nhỏ rồi đứng lên đi.
Người đàn ông thấp béo nhìn gói giấy rồi tiếp tục cùng bạn bè uống rượu.
“Nhìn cái gì?” Thường Tiểu Gia không biết lúc nào đứng ở phía sau anh.
Tạ Lệ hướng bên kia dương dương hàm dưới: “Có người buôn ma túy.”
“Ừ ” Thường Tiểu Gia cũng không kinh sợ: “Người bên ngoài đưa vào.”
Tạ Lệ nói: “Các người tùy ý để hắn ở đây buôn ma túy?”
Thường Tiểu Gia nói: “Không phải đâu? Hồng Phường cũng như xã đoàn không động vào ma túy.”
Tạ Lệ khó thể tin được: “Vậy sao tùy ý để người bên ngoài ở địa bàn Hồng Phường buôn ma túy?”
Thường Tiểu Gia đánh giá anh, đột nhiên nói: “Lệ ca, anh thật có tinh thần trọng nghĩa.”
Tạ Lệ tỉnh táo nói: “Đây là không hợp quy củ.”
Thường Tiểu Gia cười lạnh một tiếng: “Ai ra quy củ?”
Tạ Lệ không nói. Anh nhớ nữ cảnh sát chết thảm kia, mục đích ban đầu của cô là trà trộn vào quán bar điều tra buôn ma túy, kết quả sau đó mất luôn tính mạng của mình.
Ngày đó Thường Tiểu Gia xuất phát từ ý đồ gì đem cô về nhà? Chẳng lẽ Thường Tiểu Gia không đúng là đồng tính luyến ái?
Đột nhiên Tạ Lệ đánh một cái vào mông Thường Tiểu Gia. Anh đánh khá mạnh làm bàn tay mình tê rần, cách quần bò cũng có thể nghe “Ba” một tiếng.
Bên cạnh vừa vặn có hai người từ phòng vệ sinh đi ra, xoay đầu lại nhìn bọn họ.
Thời Hoằng Tinh cũng dừng bước lại, nhíu mày nhìn Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia như vừa tỉnh mộng, một lúc sau mới hỏi Tạ Lệ: “Sao anh lại đánh tôi?” Trong thanh âm tràn đầy nghi hoặc.
Tạ Lệ hỏi cậu: “Có phải cậu chỉ yêu thích nam giới?”
Thường Tiểu Gia không chính diện trả lời vấn đề của Tạ Lệ, chỉ nở nụ cười.
Tạ Lệ trầm mặc nhìn cậu.
Họ ra khỏi quán bar, sau khi lên xe Thời Hoằng Tinh hỏi Thường Tiểu Gia có muốn về nhà hay không.
Thường Tiểu Gia nói muốn đưa Tạ Lệ đi xem cảnh đêm Hải Cảng, để tài xế tùy ý đi đến nơi có thể ngắm cảnh đẹp.
Tạ Lệ không có tâm tình nhìn cảnh đêm Hải Cảng, anh ngồi trên xe một mực yên lặng nhìn bên ngoài cửa xe, trong lòng lăn qua lộn lại đều là Thường Tiểu Gia còn có chuyện của Hồng Phường.
Nói muốn dẫn Tạ Lệ đi xem cảnh đêm cũng không phải Thường Tiểu Gia thật tâm. Cậu ở trên xe ngồi một hồi thì ngủ, sau đó là Thời Hoằng Tinh đánh thức cậu, hỏi cậu có muốn về nhà hay không.
Thường Tiểu Gia nhìn thời gian, nói: “Về nhà đi.”
Trở lại Thường gia – là một biệt thự ở Thanh Thủy hồ – đã nửa đêm. Thanh Thủy Hồ là một cái hồ nước ngọt dựa vào đồi núi ở thành phố Hải Cảng. Đây là khu biệt thự nổi danh của nhà giàu, vòng quanh hồ tọa lạc mấy chục tòa biệt thự sang trọng, tất cả chủ nhân đều là đại phú hào nổi danh ở Hải Cảng.
Ban đêm Tạ Lệ không thấy rõ cảnh sắc chung quanh, thế nhưng lúc ô tô chạy vòng qua hồ có thể nhìn thấy xa xa ánh đèn phản xạ xuống mặt hồ tạo ra những ngôi sao, giống như là bầu trời đêm đầy sao vậy.
Xe lái về phía Bắc của hồ, rẽ vào một khu tường vây chính giữa có cửa tự động. Trong này có một hoa viên khá lớn, dưới đèn đường không cách nào thấy rõ toàn cảnh, cuối cùng xe dừng lại ở trước biệt thự phía sau hoa viên.
Có người mở cửa xe, động tác rất nhẹ, nhỏ giọng nói: “Ông bà chủ đã ngủ.”
Thường Tiểu Gia chỉ “Ừ” một tiếng, cậu chưa tỉnh ngủ, lúc xuống xe lung lay một chút, Thời Hoằng Tinh vội vã đỡ lấy cậu.
Tạ Lệ cũng mở cửa xuống xe, anh ngẩng đầu dựa vào ánh đèn nhìn hai tòa biệt thự của Thường gia. Căn biệt thự nhỏ ở phía sau bên trái tòa biệt thự lớn, chính giữa hoa viên là con đường nhỏ nối liền hai tòa biệt thự. Nghe đâu hai tòa biệt thự này được xây dựng đã gần ba mươi năm. Sau khi Thường Quan Sơn trở thành lão đại Hồng Phường dùng tiền mua lại, khi đó Thường Tiểu Gia còn chưa sinh ra.
Lúc anh còn ở ngục giam Ngư Đảo đã từng nghĩ phải làm sao để lẫn vào Hồng Phường, lại không liệu đến mới ra tù hai ngày đã được vào nhà Thường Quan Sơn.
Thường Tiểu Gia bảo Thời Hoằng Tinh cầm túi du lịch của Tạ Lệ đi vào tòa biệt thự ở phía sau.
Thời Hoằng Tinh đi trước, Thường Tiểu Gia và Tạ Lệ đi ở phía sau. Tạ Lệ phát hiện đoạn đường này tuy ngắn, thế nhưng rất tối. Thường Tiểu Gia không nói gì chỉ áp sát bên cạnh anh, hẳn là sợ.
Tạ Lệ đưa bàn tay đến trước mặt Thường Tiểu Gia, Thường Tiểu Gia liền cầm lấy.
Mãi cho đến khi vào trong nhà, Thời Hoằng Tinh mở đèn lầu một và tiền sảnh, mở đèn trần kể cả đèn cầu thang, sau đó đưa túi du lịch trả cho Tạ Lệ, nói: “Ngủ ngon.”
Tạ Lệ không hiểu nhận túi du lịch.
Thời Hoằng Tinh giải thích một câu: “Phòng của tôi ở lầu một.”
Tạ Lệ hỏi Thường Tiểu Gia: “Cậu ở lầu hai?”
Thường Tiểu Gia đã buông tay anh ra đi lên lầu, vừa lên lầu vừa nói: “Còn có Thường Tiểu Cát.”