Sau khi Thời Hoằng Tinh đi vào phòng ở lầu một đóng cửa lại, chỉ còn Thường Tiểu Gia đứng ở cầu thang lầu hai chờ Tạ Lệ.
Tạ Lệ ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghĩ thầm Thường Tiểu Gia sợ tối cho nên nhất định phải chờ anh.
Anh không nhanh không chậm lên lầu, mãi đến khi đi tới trước mặt Thường Tiểu Gia thì đột nhiên Thường Tiểu Gia nắm tay anh đẩy vào tường, ngay sau đó thân thể mềm mại ấm áp đè lại. Thường Tiểu Gia dùng sức cắn chặt đôi môi anh.
Tạ Lệ tiếp nhận nụ hôn của cậu, ôm eo cậu, tuy rằng không biết tại sao đột nhiên cậu phát rồ.
Thường Tiểu Gia hôn không có chương pháp gì, rõ ràng thiếu kinh nghiệm mà một mực duỗi lưỡi quấy nhiễu.
Tạ Lệ một bên động viên hôn cậu, một bên dùng tay sờ soạng eo cậu. Một lúc sau Thường Tiểu Gia trở nên thuận theo lên, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, anh nghe cậu phát ra giọng mũi nhẹ nhàng.
Tiếp tục hôn sâu đồng thời Tạ Lệ cũng giương mắt đánh giá bố cục lầu hai. Lầu hai không có tiền sảnh như lầu một, trên lầu hai có một phòng tiếp khách, hai bên góc dựa vào cửa sổ có quầy bar và một cây dương cầm, ở giữa có ghế sô pha và bàn trà.
Trong quầy bar có tủ rượu để các bình rượu màu sắc khác nhau, dương cầm đậy nắp lại, tuy rằng khắp nơi đều rất sạch sẽ, thế nhưng sạch sẽ này lại lộ ra quạnh quẽ, giống như lâu rồi không có ai ở.
Hai bên phòng tiếp khách có hai căn phòng, lúc này đã đóng cửa. Nhớ tới lời Thường Tiểu Gia nói vừa rồi, Tạ Lệ không biết phòng nào là phòng của Thường Tiểu Gia, phòng nào là của Thường Tiểu Cát.
Kèm theo suy nghĩ này là một loại cảm giác kỳ lạ khó thể hình dung, Tạ Lệ không nghĩ tới có một ngày mình lại ở trong nhà Thường Quan Sơn, ôm con trai lão hôn môi. Bất kể là thân phận Thường Tiểu Gia hay là bản thân Thường Tiểu Gia đều có thể dấy lên dục vọng của Tạ Lệ. Dục vọng này không phải đơn giản là tình dục, mà là tiềm tàng sâu trong lòng anh một vài thứ.
Lúc này Thường Tiểu Gia hơi lui về phía sau muốn kết thúc nụ hôn này, Tạ Lệ lại đuổi theo cậu không tha, lấy cánh tay chặt chẽ ghìm eo Thường Tiểu Gia, thô bạo mà mút cắn đôi môi cậu.
Thường Tiểu Gia bị cắn đến đau đớn, dùng sức đẩy anh ra, đầu nghiên qua một bên, cau mày không quá cao hứng.
Tạ Lệ hỏi: “Đâu là phòng của cậu?”
Thường Tiểu Gia nhìn bên trái.
Tạ Lệ bế Thường Tiểu Gia lên, tư thế như là người lớn ôm trẻ con, ghìm đến Thường Tiểu Gia không thở nổi. Anh đi tới phòng bên trái, bảo Thường Tiểu Gia mở cửa, đồng thời hỏi: “Thường Tiểu Cát không có ở đây?”
Thường Tiểu Gia thở không được, tiếng nói hơi nặng: “Lúc thường hắn cũng không ở đây.”
Đợi đến Tạ Lệ mở cửa phòng, cậu đá chân Tạ Lệ, muốn xuống dưới.
Tạ Lệ bị cậu đá đau đớn, kích động muốn quăng mạnh cho cậu ngã xuống đất, nhưng sau đó vẫn nhẹ nhàng để cậu xuống.
Thường Tiểu Gia hung ác trừng anh.
Tạ Lệ từ sau lưng ôm lấy cậu, cánh tay vòng qua trước sờ ngực cậu: “Đau?”
Thường Tiểu Gia không lên tiếng, cậu đứng tại chỗ cúi đầu, từ góc độ Tạ Lệ nhìn lại thấy sau lỗ tai cậu da dẻ trắng đến trong suốt.
Kết cấu phòng ngủ của Thường Tiểu Gia cũng rất đơn giản, hai bên trái phải là hai cánh cửa dẫn vào phòng vệ sinh và ban công. Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường lớn và một cái tủ áo, ngoài ra không có thứ gì khác.
Nhưng phòng ngủ có ban công rất lớn, là hình nửa vòng tròn, có bày một cái ghế nằm màu trắng ngọc thạch, có thể phóng tầm mắt tới Thanh Thủy hồ.
Lúc này cửa ban công mở rộng, gió đêm mang theo hơi ẩm của Thanh Thủy hồ thổi tới, Tạ Lệ từ vai Thường Tiểu Gia ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lướt qua những hàng cây cao rơi vào ánh đèn tô điểm mặt hồ, tâm tình trở nên yên tĩnh lại.
Thường Tiểu Gia đẩy cánh tay Tạ Lệ ra, đứng ở bên giường bắt đầu cởi quần áo, y phục của cậu liên tiếp rơi xuống đất, cởi đến không còn gì mới vào phòng vệ sinh.
Tạ Lệ nhìn bóng lưng cậu, nhìn hõm nhỏ gần đôi mông tròn trịa vểnh cao, nhìn thấy cậu mở đèn phòng vệ sinh lại không đóng cửa, hai chân một trước một sau bước vào bồn tắm, mở vòi sen.
Đứng ở trong phòng ngủ nhìn một lúc, Tạ Lệ mới khom lưng miễn cưỡng nhặt quần áo Thường Tiểu Gia vứt dưới đất, bỏ vào cái giỏ để quần áo bẩn gần nhà vệ sinh, sau đó đi về phía ban công.
Anh không nằm xuống ghế, chỉ dựa vào lan can hút thuốc.
Khói thuốc rất nhanh bị gió thổi mất tăm, Tạ Lệ nhìn tòa biệt thự phía bên trái, nghĩ thầm nơi đó là chỗ của Thường Quan Sơn.
Như vậy nữ cảnh sát bị giết ở tòa biệt thự nào?
Tạ Lệ lẳng lặng nghĩ.
Hơn nữa ngoại trừ chuyện nữ cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ, trên tay cha con Thường gia còn không biết dính bao nhiêu tội ác. Những tội ác đó không giống nữ cảnh sát chết thảm hậu quả rõ ràng trực quan hiện ra trước mắt mọi người, mà vô hình trung làm thương tổn nhiều người hơn thậm chí cả ích lợi của quốc gia.
Lúc Tạ Lệ hút xong một điếu thuốc trở vào phòng Thường Tiểu Gia vẫn còn chậm rãi tắm rửa. Bây giờ không còn 15 phút hạn chế, cậu muốn tắm bao lâu thì tắm bấy lâu, Tạ Lệ hoài nghi có thể cậu kỳ cọ bong một lớp da.
Hai bên giường lớn có hai cái tủ, Tạ Lệ nhìn thấy đầu tủ bên phải có một khung ảnh. Anh đến gần cầm lên xem, nhìn thấy trong bức ảnh là một phụ nữ trẻ rất đẹp, nét mặt tương tự Thường Tiểu Gia. Tạ Lệ đoán người này là mẹ ruột Thường Tiểu Gia đã qua đời.
Lúc người vợ chính thức của Thường Quan Sơn còn sống lão đã có tình nhân ở ngoài còn sinh con, hơn nữa vợ chính thức vừa mất, tình nhân mang theo con trai liền đăng đường nhập thất. Khi đó không biết Thường Tiểu Gia được bao nhiêu tuổi? Chỉ cần hơi hiểu chuyện chắc sẽ rất hận?
Tạ Lệ không biết, anh chỉ nhớ ngày hôm qua nhìn thấy Thường Tiểu Cát tới đón Thường Tiểu Gia ra tù, tình cảm hai anh em cũng không tệ lắm.
Anh phát hiện mình hoàn toàn không biết Thường Tiểu Gia đang suy nghĩ gì.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng chảy, Tạ Lệ để bức ảnh xuống, quay đầu nhìn thấy Thường Tiểu Gia chỉ lau nước trên người, mang dép từ phòng vệ sinh đi ra. Sau đó mới mở tủ quần áo lấy áo ngủ đắp lên người.
Thường Tiểu Gia lên giường nằm xuống, áo ngủ mở rộng ra hai bên, cậu nói: “Anh đi tắm đi.”
Tạ Lệ mở túi của mình bị ném qua một bên tìm quần áo.
Thường Tiểu Gia nhìn túi của anh, nói: “Ngày mai đi mua quần áo cho anh.”
Tạ Lệ đứng lên nhìn cậu: “Cậu dự định để tôi ở trong nhà của cậu?”
Thường Tiểu Gia nói như chuyện đương nhiên: “Giống như Thời Hoằng Tinh, tại sao không thể?”
Tạ Lệ đi vào phòng vệ sinh.
Anh tắm xong đi ra, trên người chỉ mặc một cái quần lót sạch sẽ, anh đi tới bên giường ngồi xuống, hỏi Thường Tiểu Gia: “Tại sao Thời Hoằng Tinh lại ở nhà cậu?”
Thường Tiểu Gia ngồi xổm ở trên giường, cong chân, đang xem điện thoại di động, nghe vậy nhìn Tạ Lệ: “Em ấy do mẹ tôi thu dưỡng, là em của tôi.”
Tạ Lệ kinh ngạc, nhưng cũng hiểu vì sao Thời Hoằng Tinh lại thân mật với Thường Tiểu Gia như vậy.
Tạ Lệ nói: “Mẹ cậu rất đẹp.”
Thường Tiểu Gia không lên tiếng, ngón tay cậu ở trên điện thoại di động dừng lại.
Tạ Lệ còn nói: “Tại sao còn có Thường Tiểu Cát?”
Đôi môi Thường Tiểu Gia mím chặt, khóe miệng trễ xuống dưới, cậu chầm chậm mà âm lãnh quay qua nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ biết mình đụng chạm đến tâm sự mẫn cảm của cậu, vươn tay ôm cậu vào trong ngực, cách áo ngủ mềm mại xoa xoa lưng cậu, hôn mặt và trán cậu.
Lát sau Tạ Lệ nhìn sắc mặt Thường Tiểu Gia vẫn không có hòa hoãn, anh nói: “Ý của tôi là không nên có Thường Tiểu Cát tồn tại.”
Thường Tiểu Gia thẳng tắp nhìn anh rồi nói: “Vậy anh giết Thường Tiểu Cát cho tôi đi.”
Tạ Lệ bỗng nhiên choáng váng, thần sắc trên mặt biến đổi, anh trầm mặc chốc lát, mới nói với Thường Tiểu Gia: “Vậy tôi phải trở về ngồi tù.”
Thường Tiểu Gia dửng dưng như không: “Tôi cho anh một khoản tiền, nuôi người nhà của anh.”
Tạ Lệ nói: “Vậy không được, cậu rời tôi buổi tối ngủ không được, đừng nói ngồi tù, chính là xuống địa ngục tôi cũng ôm cậu cùng đi mới tốt.”
Thường Tiểu Gia nhìn Tạ Lệ không lên tiếng, như đang nhìn thần sắc Tạ Lệ.
Tạ Lệ bình tĩnh nhìn thẳng cậu.
Qua một hồi lâu, Thường Tiểu Gia giãy dụa khỏi lồng ngực Tạ Lệ: “Tôi muốn đi ngủ.”
Tạ Lệ buông cậu ra, hiếm thấy ôn nhu nói: “Ngủ ngon, Tiểu Gia.”