Trong quán bar Chuông Gió người đến người đi tấp nập.
Tạ Lệ lái xe ô tô nhìn đồng hồ, gần đến tám giờ anh mới cầm một cái túi du lịch đi ra, khóa xe đi vào cửa sau quán bar.
Thường Tiểu Gia đang ở bên trong quán bar, trước khi ra ngoài hai người đã gây một trận.
Hôm nay Tạ Lệ không muốn Thường Tiểu Gia đi quán bar với mình, anh cảm thấy thái độ của mình rất tốt, nhưng Thường Tiểu Gia phát tính khí, nói không nghe.
Khi lái xe đến quán bar, Thường Tiểu Gia mở cửa xuống xe đi vào trước, Tạ Lệ nói chuyện với cậu, cậu cũng không có phản ứng.
Sau đó Tạ Lệ vẫn ngồi trên xe chờ, thấy thời gian Thường Tiểu Cát hẹn với ông chủ Hà sắp đến, mới cầm hàng đi vào.
Nên trong túi tổng cộng có tám lọ thuốc, đóng gói bên ngoài là vitamin, Thường Tiểu Cát không nói là gì, Tạ Lệ cũng không hỏi.
Từ đầu Tạ Lệ đã có tính toán, không quản trong túi này có phải là ma tuý hay không, anh phải nghe Thường Tiểu Cát dặn dò giao cho ông chủ Hà.
Thường Tiểu Cát không thể dễ dàng tin tưởng anh, anh cũng không thể tin Thường Tiểu Cát.
Lúc Tạ Lệ mở cửa phòng riêng vừa đúng tám giờ, lần này bên trong không náo nhiệt, chỉ có ông chủ Hà và một người đàn ông khác.
Anh đi vào không nói nhảm, trực tiếp đặt túi du lịch trên mặt bàn.
“Đồ đã đưa đến” Tạ Lệ nói: “Ông chủ Hà kiểm hàng đi.”
Ông chủ Hà cười rất hòa khí, nói: “Đã làm phiền cậu.” Sau đó ra hiệu người bên cạnh kiểm hàng.
Người kia lấy một lọ thuốc trong túi du lịch ra, trước tiên nhìn vỏ bọc bên ngoài, sau đó mở nắp, lúc chưa hoàn toàn mở ra đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng còi chói tai.
Trong phòng ba người đồng thời ngẩng đầu lên, cảm thấy bầu không khí dị thường.
Ngay sau đó, mặc dù cánh cửa gỗ rất dày cũng có thể biết tiếng nhạc đột ngột ngừng lại, Tạ Lệ mơ hồ nghe có người hô lớn câu: cảnh sát.
Ông chủ Hà và thủ hạ của hắn phản ứng cực nhanh, ném lọ thuốc trong tay lên bàn rồi chạy nhanh ra ngoài.
Tạ Lệ chửi một câu thô tục. Anh phát hiện lúc này đầu óc của mình tỉnh táo dị thường, đem lọ thuốc nhét vào trong túi du lịch, kéo khóa, đeo túi trên vai đi ra ngoài. Trong lòng suy nghĩ chuyện nên tới quả nhiên vẫn phải tới, làm sao Thường Tiểu Cát chỉ đưa ma tuý cho anh đơn giản như vậy?
Từ phòng riêng đi ra, Tạ Lệ quan sát trái phải, nhìn thấy đoàn người còn tập trung ở đại sảnh, anh lập tức đi qua hành lang đến cửa sau.
Khi gần đến chỗ ngoặt đột nhiên Thường Tiểu Gia xuất hiện ở trước mặt anh, kéo tay anh đi qua bên phải, nói: “Đừng đi cửa sau, cửa sau có người chặn.”
Thường Tiểu Gia kéo anh vào phòng vệ sinh nam của quán bar, đi vào phòng riêng trong cùng, khóa trái, sau đó muốn lấy túi du lịch trong tay Tạ Lệ.
Tạ Lệ lui về phía sau nửa bước, đụng vách ngăn bằng gỗ, anh có chút do dự.
Thường Tiểu Gia nói: “Muốn chết phải không?”
Tạ Lệ mím mím môi, vứt túi xuống đất, lấy một lọ thuốc vặn nắp, đổ hết thuốc vào trong bồn cầu.
Thường Tiểu Gia cùng anh đổ thuốc xuống, cứ cách một phút thì ấn nút xả nước dội thuốc xuống cống.
Tạ Lệ vui mừng, nhiều thuốc viên như vậy mà không bị ngẽn, thuận lợi trôi xuống.
Lúc tám lọ thuốc còn lại hai lọ thì có tiếng bước chân kèm tiếng cảnh sát hò hét truyền vào: “Người ở bên trong tất cả đi ra.”
Tạ Lệ ngẩng đầu nhìn Thường Tiểu Gia, hai người tỉnh táo tiếp tục đổ thuốc vào trong bồn cầu, khi đổ hết hai lọ thuốc, cảnh sát đã bắt đầu đẩy cửa từng gian phòng.
Thường Tiểu Gia ấn xả nước, Tạ Lệ đem lọ thuốc nhét hết vào túi, kéo khóa, rồi vứt túi du lịch ra ngoài cửa sổ.
Cảnh sát đẩy cửa tạo tiếng vang không nhỏ, ngược lại che giấu âm thanh túi du lịch rơi xuống mặt đất.
Chỉ có điều lần này thuốc viên quá nhiều, một lần không thể toàn bộ trôi xuống hết.
Cảnh sát bên ngoài nghe tiếng nước, lập tức đi tới gõ cửa.
Thường Tiểu Gia nhìn Tạ Lệ, đột nhiên ôm lấy anh, bắt đầu hôn môi anh, kéo áo của anh.
Người bên ngoài gọi: “Ai ở bên trong? Nhanh mở cửa đi ra!”
Thường Tiểu Gia thở hổn hển hỏi: “Ai?”
Người bên ngoài cả giận nói: “Cảnh sát kiểm tra.”
Quần áo ma sát phát ra âm thanh ám muội, Tạ Lệ nâng mặt Thường Tiểu Gia lên, cuồng nhiệt hôn môi cậu. Anh cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng trong tình huống sốt sắng như vậy, phảng phất như mới vừa đi giữa sự sống và cái chết, anh lại không ngăn được thân thể rung động. Anh nghĩ nhất định do a-đrê-na-lin làm cho anh vào đúng lúc này điên cuồng yêu Thường Tiểu Gia, thậm chí muốn ở đây lột quần của cậu, tàn nhẫn mà xâm nhập cơ thể cậu.
Thường Tiểu Gia bị đè trên vách gỗ dơ bẩn, tay vẫn nhấn nút xả nước, những viên thuốc cuối cùng đã trôi đi.
Tạ Lệ vẫn cứ chặt chẽ nâng mặt Thường Tiểu Gia, anh quay đầu liếc mắt nhìn bồn cầu, sau đó nói: “Tôi mở cửa.”
Hai má và mắt Thường Tiểu Gia đỏ chót, đôi môi của cậu bị hôn sưng lên.
Tạ Lệ mở cửa.
Cảnh sát bên ngoài cũng định phá cửa, thần sắc sốt sắng chĩa súng về phía hai người. Nhìn cả hai không có vũ khí mới để súng xuống, ánh mắt nghiêm nghị trên dưới đánh giá hai người: “Hai người đang làm gì?”
Tạ Lệ thở gấp, hầu kết trượt, anh nói: “Cảnh sát, không nhìn ra được sao?”
Mặt đất của phòng riêng cao hơn bên ngoài một đoạn, lúc Thường Tiểu Gia từ bên trong đi ra đột nhiên chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống đất.
Tạ Lệ vội vã ôm lấy cậu, cúi đầu nhìn mặt cậu, không phân biệt được cậu có diễn kịch hay không.
Đối mặt với anh là một cảnh sát trẻ tuổi, Tạ Lệ có thể nhìn ra người này thiếu kinh nghiệm. Cảnh sát quát hỏi: “Hai người xả nước làm cái gì?”
Tạ Lệ nhíu mày nhìn cảnh sát kia, làm ra vẻ biết rõ còn hỏi.
Thường Tiểu Gia lạnh nhạt nói: “Tinh, dịch.”
Cảnh sát trẻ tuổi mặt đỏ lên, kèm theo phẫn nộ dâng lên, hắn cầm súng chỉ vào hai người: “Xoay qua chỗ khác, để tay trên đầu.”
Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia nghe lời phối hợp.
Lúc cảnh sát soát người họ thì một người cảnh sát khác đi vào phòng vệ sinh, nói: “Cái túi này là của ai? Là người nào từ phòng vệ sinh ném ra ngoài?”
Hắn cầm trong tay chính là túi du lịch Tạ Lệ ném ra ngoài.
Cảnh sát lấy lọ không bên trong ra, hỏi: “Bên trong đựng cái gì?”
Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia đều lắc đầu.
Hai người bị mời đến cục cảnh sát.
Vốn Tạ Lệ đã rất quen thuộc với cục cảnh sát, nhưng đây là lần đầu tiên dùng tư thái này ngồi ở trên ghế bị hỏi cung.
Anh và Thường Tiểu Gia bị tách ra hai xe, anh không biết bây giờ Thường Tiểu Gia ở nơi nào, chỉ biết đại khái cậu cũng như mình ở trong một phòng nào đó bị hỏi cung.
Một lát sau có hai cảnh sát đi vào, một trong hai người dùng máy vi tính xách tay ghi khẩu cung.
Bọn họ hỏi anh một ít thông tin cá nhân, sau đó hỏi anh đêm nay ở quán bar làm cái gì?
Tạ Lệ tư duy rất rõ ràng, đáp: “Đi cùng với chủ tới xem.”
Cảnh sát hỏi anh: “Chủ của anh là ai?”
Tạ Lệ nói: “Chủ quán bar Chuông Gió là Thường Tiểu Gia. Tôi là người làm thuê cho cậu ấy.”
Cảnh sát nói: “Lúc cảnh sát tới kiểm tra, anh và Thường Tiểu Gia ở phòng vệ sinh nam làm cái gì?”
Tạ Lệ ngữ khí bình tĩnh nói: “Đi nhà cầu.”
“Hai người đi chung một phòng vệ sinh?”
Tạ Lệ hỏi ngược lại: “Không phạm pháp chứ?”
Cảnh sát hừ lạnh một tiếng: “Anh nghĩ giải thích như vậy là xong sao? Anh nên khai rõ ràng đi?”
Tạ Lệ nói: “Tôi khai cái gì?”
“Cái túi du lịch màu đen là của anh sao?”
“Không phải.”
“Tốt nhất anh nên nhớ rõ. Tôi cho anh biết, chúng tôi đang lấy camera quan sát quán bar, hơn nữa bên trong lọ thuốc có bột phấn chúng tôi sẽ tiến hành giám định thành phần. Đừng tưởng rằng anh không thừa nhận chúng tôi không định được tội của anh! Khi đó ra tòa án xử càng nặng hơn!”
“Cảnh sát, anh muốn ép cung hay là muốn tôi nhận tội?”
Sau đó, cảnh sát đi ra ngoài, để Tạ Lệ một mình ở trong phòng.
Anh ngẩng đầu chết lặng nhìn camera giám sát phía trên.
Đợi khoảng hai giờ, cảnh sát vào nói anh có thể đi.
Tạ Lệ đứng lên, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Anh cùng một người cảnh sát đi trên hành lang, từng hàng đèn huỳnh quang trên trần như kéo dài phía trước, hai bên cửa phòng đều đóng chặt.
Có một người đàn ông mặc thường phục đang nói chuyện với một cảnh sát mặc cảnh phục, người kia nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn Tạ Lệ, đó chính là Du Chính Khôn.
Tạ Lệ nhìn Du Chính Khôn, chậm rãi đi về phía trước.
Đột nhiên, Thường Tiểu Gia từ trong phòng phía sau Du Chính Khôn đi ra, sắc mặt tái nhợt, phía sau có một người đàn ông mặc âu phục đeo caravat, thoạt nhìn như là luật sư Thường gia mời.
Tầm mắt Tạ Lệ lướt qua Du Chính Khôn rơi xuống trên người Thường Tiểu Gia, anh lướt qua Du Chính Khôn đến bên cạnh Thường Tiểu Gia, hỏi: “Vẫn tốt chứ?”
Thường Tiểu Gia gật gật đầu, tiếng nói mềm mại: “Tạ Lệ, tôi muốn đi về.”
Tạ Lệ nói: “Vậy chúng ta đi.”
Một cảnh sát trẻ tuổi kích động hô: “Các người như thế, sớm muộn sẽ có báo ứng!”
Luật sư của Thường Tiểu Gia mở miệng nói: “Cảnh sát, đây coi như là đe dọa.”
Thường Tiểu Gia hiển nhiên không muốn phản ứng, đi ra ngoài. Tạ Lệ nhịn không quay đầu nhìn Du Chính Khôn, chỉ chuyên tâm nhìn bóng lưng Thường Tiểu Gia.
Luật sư đi theo nói với Thường Tiểu Gia: “Lực lượng cảnh sát không lấy được đoạn phim trong camera, trước tám giờ toàn bộ camera của quán bar gặp trục trặc.”
Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia không có phản ứng, bọn họ đương nhiên biết điều đó. Lúc ở bên ngoài quán bar trước khi Thường Tiểu Gia xuống xe, câu Tạ Lệ nói sau cùng với cậu chính là: “Đi vào đóng toàn bộ camera.”
Lúc đó Thường Tiểu Gia đang giận anh, không để ý tới anh, không quay đầu lại đi vào quán bar.