[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 43: Chương 43




Từ cục cảnh sát đi ra đã rất khuya, đường phố quạnh quẽ không một người qua lại, Tạ Lệ nhìn thấy Thời Hoằng Tinh đứng ở ven đường bên cạnh một chiếc xe đang chờ họ.

Luật sư nhìn thấy Thường Tiểu Gia không muốn nói chuyện với mình, vì vậy đi đến trao đổi với Thời Hoằng Tinh.

Thường Tiểu Gia cũng không thèm nhìn họ, đi dọc theo lề đường.

Tạ Lệ nhìn Thời Hoằng Tinh, thấy cậu ta nhìn Thường Tiểu Gia nhưng vẫn nói chuyện với luật sư, nên anh tự mình đuổi theo Thường Tiểu Gia.

“Tiểu Gia.” Tạ Lệ gọi cậu, đi tới bên cạnh Thường Tiểu Gia.

Hai tay Thường Tiểu Gia đặt trong túi áo khoác, hai mắt vô thần nhìn ra xa, bước chân kéo dài không ngừng ma sát với mặt đường, cậu nói: “Luật sư nói với tôi, thuốc trong lọ kia không phải ma tuý, chỉ là vitamin.”

Tạ Lệ cũng không cảm thấy bất ngờ, từ đầu anh đối với chuyện này tràn ngập hoài nghi, cho dù Thường Tiểu Cát bảo anh liên hệ buôn ma túy hay là chỉ đơn thuần giao thuốc vitamin đều không bình thường. Nếu không phải thử xem thành ý của anh, thì cũng là muốn chỉnh anh.

Thường Tiểu Gia dừng bước, nhìn về phía Tạ Lệ: “Có phải anh đã biết?”

Tạ Lệ nói: “Tôi không biết.” Thế nhưng anh không nói mình hoài nghi. Nếu như Thường Tiểu Cát đưa cho anh ma tuý thật, với số lượng lớn như vậy tất nhiên có giá trị không nhỏ. Thường Tiểu Cát không có lý do mạo hiểm như thế hại chết anh. Hơn nữa dù sao quán bar Chuông Gió cũng là sản nghiệp Hồng Phường nếu việc này lộ ra sẽ liên lụy đến rất nhiều người.

Thường Tiểu Gia nói: “Tôi muốn giết Thường Tiểu Cát.”

Tạ Lệ nhìn thấy Thời Hoằng Tinh lái xe ở phía sau họ không xa, anh ôm Thường Tiểu Gia, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi giúp cậu, cậu chớ làm loạn.”

Thường Tiểu Gia nhấc hai tay bắt được ống tay áo Tạ Lệ, cậu nói: “Là hắn và mẹ hắn hại chết mẹ tôi.”

Tạ Lệ hơi sững sờ: “Là bọn họ hại chết mẹ cậu?”

Giọng nói Thường Tiểu Gia băng lãnh: “Nếu như người đàn bà kia không sinh Thường Tiểu Cát, mẹ tôi cũng sẽ không tức giận đến bị bệnh.”

Tạ Lệ thở dài, ấn đầu cậu trên vai mình, nói: “Không có chuyện gì, bọn họ sẽ có báo ứng.”

“Báo ứng?” Thường Tiểu Gia nhẹ nhàng lặp lại.

Tạ Lệ nói: “Trên thế giới này những người làm chuyện xấu đều phải nhận báo ứng.”

Đột nhiên Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên: “Chúng ta cũng nhận báo ứng sao?”

Tạ Lệ hỏi cậu: “Chúng ta đã làm chuyện xấu gì?”

Thường Tiểu Gia rất nghiêm túc suy nghĩ, cậu hỏi Tạ Lệ: “Tại sao anh lại ngồi tù? Tôi không nhớ rõ.”

Tạ Lệ nói: “Tôi hợp tác làm ăn bị người hãm hại, cho nên tôi đánh hắn bị thương.”

Nói xong, anh cầm lấy tay Thường Tiểu Gia, hỏi: “Tại sao cậu ngồi tù? Để tôi xem cậu có bị báo ứng hay không.”

Thường Tiểu Gia nói: “Tôi đem cô gái kia về nhà.”

Tạ Lệ truy hỏi cậu: “Cậu mang phụ nữ về nhà làm cái gì? Cậu cũng không thích phụ nữ?”

Thường Tiểu Gia giống như là lâm vào hồi ức: “Ngày đó tôi đi quán bar uống rượu, tâm tình không tốt, cô gái kia là một nhân viên tiếp thị rượu, cô ta chủ động tới tìm tôi.”

Tạ Lệ nghĩ thầm, Trần Hải Mạn được tin có người ở quán bar Chuông Gió buôn ma túy, có lẽ là kiểu ma tuý mới lúc trước anh phát hiện ra. Sau đó cô nằm vùng đi đến quán bar điều tra khởi nguồn ma túy. Ở đây cô đụng phải Thường Tiểu Gia. Có thể cô nhận ra thân phận Thường Tiểu Gia, chủ động đến gần muốn hỏi thăm tin tức.

Anh hỏi Thường Tiểu Gia: “Sau đó thì sao?”

Thường Tiểu Gia nói: “Sau đó cô ấy uống say, nói muốn về nhà với tôi. Tôi liền đem cô ta về nhà. ”

Tạ Lệ cảm thấy kỳ quái: “Cô ta uống bao nhiêu mà say?”

Thường Tiểu Gia lắc đầu:”Tôi không nhớ rõ?”

Theo lý thuyết, Trần Hải Mạn chấp hành nhiệm vụ, không nên uống say, cũng có thể cô ấy giả say, muốn mượn cơ hội trà trộn vào Thường gia điều tra manh mối.

“Vậy tại sao cậu muốn dẫn cô ta về nhà?” Tạ Lệ nghiêm nghị hỏi cậu.

Thường Tiểu Gia vẫn như cũ lắc đầu: “Tôi uống quá nhiều, chỉ nhớ lúc đó rất hưng phấn, nói dẫn cô ấy về nhà tiếp tục uống rượu.”

Tạ Lệ hỏi cậu: “Sau đó thì sao?”

Thường Tiểu Gia nói: “Tôi đem cô ấy về phòng của mình, tôi ngã xuống giường liền ngủ say. Sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy cô ấy còn ở trên giường của mình. Sau đó Thường Tiểu Cát gõ cửa, nói ba tìm tôi, tôi liền rời giường đi gặp ba ba, ở chỗ ba ba ăn điểm tâm, khi trở về đã không thấy cô gái kia. Tôi hỏi Thường Tiểu Cát, Thường Tiểu Cát nói cô ấy đã đi rồi. Sau đó tôi không gặp lại cô ấy nữa, mãi đến khi có cảnh sát tìm tới, tôi mới biết cô ấy đã chết, thi thể cũng từ nhà tôi chở ra ngoài.”

Đôi mắt Tạ Lệ đỏ lên, chỉ là dưới bóng đêm không thấy rõ lắm: “Cho nên là Thường Tiểu Cát giết cô ấy?”

Thường Tiểu Gia nhìn anh: “Tôi không biết. Nhưng người đi tìm cảnh sát tự thú là vệ sĩ do ba tôi an bài bảo vệ tôi, không ai nói với tôi đã xảy ra chuyện gì, luật sư bảo tôi ra tòa ăn ngay nói thật, tôi dựa theo tình hình thực tế nói, nhưng quan tòa vẫn xử tôi giam giữ người phi pháp.”

Tạ Lệ hỏi cậu: “Vậy cậu không có đi điều tra chân tướng việc này sao?”

Thường Tiểu Gia trả lời: “Lúc ba của tôi tới thăm tôi nói, tôi đã thành niên không nên tiếp tục ăn không ngồi rồi, ba tôi đã thương lượng với anh tôi, chờ tôi ra tù sẽ đem tất cả quán bar của Hồng Phường giao cho tôi quản, bảo tôi đừng nhàn rỗi đi đông đi tây kiếm chuyện.” Nói xong, cậu dừng lại một lúc, nhẹ giọng nói: “Ba bảo tôi đừng truy cứu chuyện đã rồi này. Tôi từng nghĩ ông ấy vì ai mà tới nói với tôi những câu này? Có thể để cho ba đứng ra nói điều kiện với tôi, hung thủ không phải là Thường Tiểu Cát, đó chính là bản thân ông ấy.”

Tạ Lệ thần sắc nghiêm nghị.

Thường Tiểu Gia ngoẹo cổ tinh tế nhìn anh, nói: “Tạ Lệ, anh quen biết với nữ cảnh sát kia?”

Tạ Lệ đột nhiên cả kinh, sau đó anh trầm tĩnh nhìn về phía Thường Tiểu Gia: “Tại sao nói như vậy?”

Thường Tiểu Gia nói: “Mỗi câu hỏi của anh đều liên quan đến cô ta, anh không nói tôi có gặp báo ứng hay không.”

“Bởi vì cậu không có bị báo ứng.” Ngữ khí Tạ Lệ kiên quyết mạnh mẽ: “Cậu không làm chuyện gì xấu hết, Tiểu Gia.”

Thường Tiểu Gia nói: “Không, Tạ Lệ tôi cho anh biết, nếu như anh quen nữ cảnh sát kia, tôi thấy cô ấy chết thật đúng lúc, nếu như tôi có báo ứng, anh cũng đừng nghĩ dễ chịu.”

Tạ Lệ ôm lấy cậu: “Đừng nói những lời ngốc như vậy, cậu không có báo ứng, tôi không quen biết cô ta, tôi chỉ quan tâm chuyện này có quan hệ gì với cậu hay không.”

Thường Tiểu Gia nói: “Đương nhiên là có liên quan, là tôi dẫn cô ta về nhà, rất có thể cô ta chết ở trong tầng lầu kia, đợi đến trời tối, cô ta sẽ xuất hiện lấy tay bóp cổ của tôi, bóp đến tôi không thở nổi.”

Trong nháy mắt đó, tâm Tạ Lệ rất khó chịu, anh muốn bật thốt lên “Vậy chúng ta dời ra ngoài đi”, nhưng anh không thể, anh nhất định phải ở lại căn nhà đó tiếp tục làm việc dưới sự sắp xếp của cha con Thường Quan Sơn. Anh chỉ có thể nói: “Sẽ không, có Lệ ca ở đây, không bất cứ ai có thể tới gần em, em không có việc gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.