Chu Hi bưng bát canh sâm cao niên, thổi thổi, Trần Phong nhìn hắn, có chút bốc hỏa, chỉ là vì không thể đánh mất khí độ sĩ tộc, cho dù không cần khí độ, cũng còn một phần tình cảm thân thích, cho dù có không để ý đến phần tình cảm thân thích này, muội phu cuối cùng vẫn là thừa tướng đương triều, dưới một người trên vạn người.
Trương Tông Lượng lúc này cũng sẽ không ra mặt đạp cửa thay cho hắn.
Trần Phong cứ trấn an bản thân như vậy, lại uống một ngụm trà, uống rất mạnh, hút vào mấy phiến lá trà, cũng không nhả ra, nghiến răng nghiến lợi nhai luôn.
Chu Hi uống canh sâm xong, có thị nữ mang khăn nóng tới hầu hạ hắn lau mặt, lại mang đến một chén trà thơm cho hắn.
Chu Hi nhấp ngụm trà, mới từ từ nói: “Thê huynh hôm nay vẫn là vì Hộ bộ thượng thư mà đến?”
Sắc mặt Trần Phong không quá dễ nhìn, nhưng ngữ khí vẫn đắn đo dè dặt: “Ôn Thiện Chi hôm nay đã rời kinh.”
Chu Hi gật gật đầu, nói: “Nhìn chằm chằm Hộ bộ thượng thư không chỉ có riêng mình thê huynh.”
Trần Phong nhướn mày, bình tĩnh nói: “Người khác lại không có một muội phu có tiền đồ giống như ta.”
Chu Hi cười cười, như cây cối trong gió xuân, ôn hòa khéo léo, không nhanh không chậm nói: “Ngu đệ tự có đạo lý.”
Trần Phong cưỡng chế nộ khí, giọng điệu bắt đầu không tốt: “Nguyện nghe rõ ràng.”
Chu Hi nhấc tay, chỉ chỉ lên trên trời: “Thiên ý khó dò.”
Thiên ý này, là thiên tử chi ý. (ý vua)
Chân mày Trần Phong nhảy dựng, nói: “Ý ngươi là...”
Chu Hi lắc đầu cười, không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, cầm lấy phong mật hàm thật dày bên cạnh đưa cho Trần Phong: “Thiên ý khó dò, không tiện nói bừa, nhưng ngu đệ cũng tự có suy tính.”
Trần Phong tiếp nhận phong mật hàm, rút ra xấp giấy dày bên trong, nhìn nhìn, sắc mặt dịu đi rất nhiều, cuối cũng cũng có chút hài lòng, cười, cất giữ lấy, còn lấy lòng muội phu nhà mình: “Bá Dương quả nhiên đã suy tính hết cả.”
Chu Hi nhận, rũ mi mắt, như cười như không mà nói: “Đoạn thời gian này, trái lại cũng không ngại làm cho người khác cảm thấy Chu Hi ta bị thiên tử chèn ép, không còn tâm trạng, ngay cả Hộ bộ thượng thư cũng không dám xuống sân tranh cho thê huynh nhà mình. Đợi đến khi bọn họ tranh đến đầu rơi máu chảy, giữa lúc đó... Chúng ta lại đề cập đến việc này mới tốt.”
Trần Phong chậc chậc cảm thán hai tiếng, cười nâng tay làm lễ: “Kế của Bá Dương, ngu huynh thật thán phục.”
Dừng một chút, lại nói: “Nghe nói Lục lang đã trở về từ Kinh Châu?”
Ánh mắt Chu Hi có chút tối xuống, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục nụ cười thản nhiên cố hữu: “Phải, lại ra ngoài uống rượu rồi.”
Trần Phong muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, cũng không nói thêm gì khác.
Chương 175
Xa xa, Nhiếp Huyễn đang ở bên cửa sổ trong bao phòng tầng ba Tiêu Tương lâu, nhìn Ôn Tử Nhiên được hầu cận của Nhiếp Kỳ dấn lên tửu lâu kia, qua hồi lâu mới trở xuống, lên xe ngựa, dần dần đi xa.
Lại một lát sau, Nhiếp Kỳ cũng bước xuống, một hàng xe ngựa lục tục hồi phủ.
Hoàng đế mang tâm trạng tốt, khó có khi tranh thủ được thời gian, nhất thời cũng không muốn hồi cung, tâm huyết dâng trào, hỏi bọn thái giám phía sau, có biết trong kinh nhà nào có đồ nhắm rượu ngon hay không.
Trong mấy thái giám thị tòng, có tiểu thái giám lanh lợi, không biết làm sao lại dẫn y tới một tửu điểm vô cùng sạch sẽ bên trong một con hẻm nhỏ, bên trên viết Hạnh Hoa Thôn, bán loại rượu Giang Nam ngọt nhẹ.
Trong quán mát lạnh, Nhiếp Huyễn điểm rượu, lại tuỳn tiện gọi thêm hai món ăn.
Mấy tên thái giám đứng sau lưng y, Nhiếp Huyễn thấy không được tự nhiên, đuổi bọn họ đến bàn bên cạnh ngồi, chỉ để lại tiểu thái giám kia rót rượu hầu hạ.
Không bao lâu sau, một vị công tử trẻ tuổi mặc gấm đen thêu ngân văn bước vào, chủ quán thấy hắn, cả cười, nói: “Lục lang quân tới rồi, lang quân, đã lâu không gặp, không biết là đã phát tài ở nơi nào thế?”
Vị Lục lang quân kia vô cùng tuấn mỹ, một đôi mắt phượng sáng rõ xinh đẹp, khoảng hơn hai mươi tuổi, y sức toàn thân đều là loại thượng thừa, phối hợp vô cùng xuất sắc, có chút không hợp với quán rượu đơn sơ thế này.
Nhiếp Huyễn theo bản năng nhìn nhiều thêm mấy lần.
Nhận thấy lúc Lục lang quân bước vào đã là sắc mặt giận dữ nghiêm nghị, tựa như có ai thiếu hắn mấy ngàn lượng bạc vậy, nghe những lời này của chủ quán, sắc mặt mới dịu đi một chút, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ: “Mới từ Kinh Châu về, chỗ đó gặp lũ xuân, dân đói khắp nơi, phát tài thế nào được.”
Vừa nói vừa ngồi vào bàn.
Xem ra là khách quen, chủ quán chưa từng hỏi, sau khi tiếp đón liền điểm mấy món điểm tâm, cắt nửa cân thịt dê, tự lấy một bình rượu đem qua, cười tủm tỉm hỏi: “Sao vậy, lại cãi nhau với huynh trưởng nhà ngươi hay sao?”
Sắc mặt vị Lục lang kia trở nên thập phần khó coi: “Đừng nhắc tới hắn.”
Chủ quán nói: “Được rồi được rồi, không nhắc nữa. Vậy, nếu Kinh Châu bên kia không thể phát tài, Lục lang quân đi đến đó là gì? Thăm người thân hay là thăm bằng hữu?”
Lục lang quân tự rót cho mình một chung rượu, nheo mắt nhấp một ngụm, nói: “Xem đê đập Kinh Hồ a. Kinh Hồ hàng năm đều lũ lụt, năm nào cũng không thể trị thủy nổi, đương nhiên là phải đến nhìn xem một chút, mới có thể hiểu được đến cùng là vấn đề ở đâu.”
Nhiếp Huyễn vốn đãn mắt hứng thú: y tuy rằng rất có hứng thú với thanh niên sĩ tử, thế nhưng tính tình như vậy thật không tốt, có một Chu Hi là đã quá đủ rồi.
Nhưng nghe thấy vị Lục lang quân này bắt đầu nói đến việc thủy lợi của Kinh Hồ, y lại rất có hứng thú.
Chuyện này đã khiến y đau đầu cả hai đời, đáng tiếc, trong triều, thần tử xuất chúng về mặt văn chương có rất nhiều, nhưng về mặt thủy lợi lại quá ít. Đệ tử hàn môn thì không có nhiều các loại thư sách liên quan đến thủy lợi, đệ tử thế gia lại coi trọng văn học thanh quý, ít có ai lại phí tâm tư vào phương diện này.
Nếu thật sự là có kiến giải trong việc trị thủy, quả thật là nhặt được đồ quý rồi.
Liền nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Vị công tử này cũng biết về thủy lợi?”
Vị Lục lang quân kia nghe tiếng thì liếc nhìn y một cái, cười nói: “Sao? Ngươi cũng biết?”
Vô cùng kiêu ngạo.
Mấy tên thái giám sắp lên tiếng, Nhiếp Huyễn khoát khoát tay, quay về phía hắn chắp tay nói: “Tại hạ Cánh Lăng Cao Lập Vũ.”
Lục lang quân nâng tay đáp lễ, lại không xưng tên.
Nhiếp Huyễn không để ý, ôm bình rượu bước qua, lấy ngón tay chấm rượu vẽ lên trên bàn: “Đây là hướng chảy của Trường giang ở Kinh Hồ.”
Ánh mắt Lục lang quân kia lập tức sáng lên.
Nhiếp Huyễn làm vui hai đời, đều qua nỗi bất hạnh Kinh Hồ lũ lụt, từng bỏ không ít công phu, vị Lục lang quân này thấy y quả thật am hiểu thủy văn công sự, cũng rất hứng thú nói chuyện, hai người hàn huyên hai canh giờ, mắt thấy sắc trời đã muộn, mới lưu luyến chia tay.
Lúc này Nhiếp Huyễn mới nghĩ tới, hàn huyên lâu như vậy, mở miệng là ngu đệ hiền huynh, vậy mà thật quên xưng tên, nhân tiện nói: “Không biết cao danh quý tánh của hiền đệ là gì, ngu huynh ngày khác còn muốn bái phỏng.”
Trong lòng cân nhắc, thế gia đệ tử như vậy, có lẽ là không xuất sĩ, chính mình chỉ cần hạ chỉ chinh tích là được, cùng lắm là trên danh mục cũng cần bỏ chút tâm tư.
Lục lang quân kia cười cười, sau hồi lâu chuyện trò, gương mặt tuấn tú mới thư giãn đi một chút, âm thanh mềm mại, hồi lâu mới nói: “Bỉ họ Chu, gọi Lục.”
Nhiếp Huyễn nhìn đôi mắt phượng tiêu trí của hắn, bỗng dưng trong lòng khẽ động, bật thốt lên hỏi: “Chính là Lan Lăng Chu thị sao?”
Lục lang quân họ Chu kia chỉ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Một kẻ niên kỉ không nhỏ vẫn còn bạch thân như ta, có chỗ nào giống đệ tử của Lan Lăng Chu thị sao?” (bạch thân: chưa xuất sĩ: chưa được tiến cử làm quan.)