[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 145: Chương 145




Sau khi hồi cung, Nhiếp Huyễn liền sai người đi hỏi thăm vị Chu thị Lục lang kia đến cùng là thần thánh phương nào.

Thủ hạ thăm hỏi vài ngày, cuối cùng hồi báo với y, đó chính là Lan Lăng Chu thị đích hệ Lục lang Chu Sưởng, là đệ đệ ruột thịt của thừa tướng đương triều Chu Hi, huynh trưởng của Hàn Lâm Chu Dục.

Nhiếp Huyễn ngẩn người.

Lúc đó y chợt nhớ tới ánh mắt Chu Hi, nhìn kỹ lại vị Lục lang quân kia ngũ quan đều có chút giống với thừa tướng nhà mình, mới hỏi một câu như vậy.

Nghe đối phương đáp lời, trái lại cũng cảm thấy, với tính tình của Chu Hi, ấu đệ mười bảy mười tám thì đã xuất sĩ, nếu trong tộc có đệ tử xuất chúng như vậy, cũng sẽ không cất giữ đến tận hôm nay.

Hiện giờ biết được thân phận Chu Sưởng, lại nghĩ tới câu nói kia của Chu Sưởng, liền cảm thấy vô cùng thú vị.

Mấy ngày sau, lúc Nhiếp Huyễn cùng đánh cờ với Nhiếp Kỳ, liền gọi Chu Dục đến bồi giá.

Nhiếp Kỳ cười không dứt được: “Sao lại nghi đến chuyện đùa giỡn tiểu Chu hàn lâm?”

Nhiếp Huyễn kêu oan: “Trẫm đối với Dư Dương vẫn luôn quy củ, sao có thể nói là đùa giỡn được chứ.”

Nhiếp Kỳ tà tà liếc nhìn y, nói: “Nếu vậy, ngắm lão hồ ly Chu Hi kia thất thố vui đến như vậy sao?”

Dừng một chút, lại cười, lẩm bẩm: “Được rồi, quả thật là rất có ý tứ.”

Nhiếp Huyễn cười mà không nói, đánh giá thế cục trên bàn cờ, một lát sau, bỗng nhiên nói: “Trẫm tính lập thái tử.”

Nhiếp Kỳ cũng không ngẩng đầu lên: “Việc này không liên quan gì đến thần cả.”

Hiện nay hắn rất ít khi xưng thần, lần này lại là nói trơn tru như thế, tư thái khiêm nhường, Nhiếp Huyễn có chút bị chọc cười, nói: “Muốn tiểu hoàng thúc chọn ngày.”

Rốt cuộc Nhiếp Kỳ cũng ngẩng đầu, sâu sắc liếc nhìn hoàng đế, nói: “Năm nay chính là năm giao tế, sau đại điển tế trời lúc đông chí sẽ sắc lập thái tử, thông cáo thiên hạ, thế nào?”

Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ, gật đầu, Nhiếp Kỳ trầm trầm cười một tiếng: “Nghe nói Tây Nam đánh đâu thắng đó, Dung Hàm Chi cũng sắp san bằng hang ổ phản quân bên kia rồi, đợi đến đông chí, thể nào hắn cũng có thể hồi triều.”

Nhiếp Huyễn khẽ cười một tiếng: “Tiểu hoàng thúc... quả thật săn sóc.”

Nhiếp Kỳ lại lắc đầu: “Bệ hạ muốn lập Dung Hàm Chi làm lão sư cho thái tử, đó là chuyện mà ai ai cũng biết.”

Nhiếp Huyễn vẫn tủm tỉm cười, hỏi: “Tiểu hoàng thúc nghĩ thế nào?”

Nhiếp Kỳ hạ một quân cờ: “Đây không phải là chuyện mà thần nên nói, huống chi... Ngươi và Dung Hàm Chi, cũng có một chân mà.”

Nhiếp Huyễn còn muốn nói thêm gì đó, Chu Dục đã nhận mệnh mà đến. Hiện giờ hắn đã không còn là quan văn thị tòng gì đó nữa, mà đã chính thức vào viện Hàn Lâm, cung kính hành lễ với hoàng đế và Thành vương, rồi đứng hầu một bên.

Nhiếp Kỳ bao giờ cũng cảm thấy Chu Dục rất thú vị, đại ca thừa tướng của hắn là thông minh đệ nhất mưu kế tuyệt đỉnh, chỉ sợ là nhân vật khôn khéo trăm năm trước sau cũng khó gặp, lại không biết vì sao dưỡng ra được một đệ đệ hệt như một tờ giấy trắng vậy, ngay cả tướng mạo cũng lộ ra một hương vị thơm ngọt mềm mại.

Nhiếp Huyễn chăm chú nhìn vị Hàn Lâm đang quỳ bên cạnh, suy nghĩ trong đầu lại là, so với Chu Dục, tướng mạo của Chu Sưởng thật ra càng giống Chu Hi hơn một chút.

Nghĩ kỹ thì, ngay cả cái tính tình kia cũng giống.

Nhiếp Huyễn có chút ác ý nghĩ, có phải Chu Hi nhìn thấy bóng dáng chính bản thân mình từ Chu Sưởng cho nên mới không thích vị Lục đệ này như vậy, lại cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, mở miệng hỏi: “Dư Dương gần đây có khỏe không?”

Chu Dục lúc này đã bình thân, nghe vậy lại khom người đáp: “Nhờ hồng phúc của bệ hạ, thần hết thảy mạnh khỏe.”

Nhiếp Huyễn cười như cây cối trong gió xuân: “Dư Dương không cần đa lễ, hôm nay trẫm gọi ngươi đến, là vì bỗng nhiên nhớ tới, nghe nói nhà ngươi có ba huynh đệ, huynh trưởng của ngươi, trẫm và Thành vương đều đã biết, lại không biết người còn lại vì sao vẫn chưa xuất sĩ?”

Nhiếp Kỳ nghe vậy, cũng nhìn lên, đầy mắt suy nghĩ.

Chu Dục không ngờ tới hoàng đế sẽ đột nhiên hỏi tới chuyện này, giật mình, chần chờ không biết mở miệng như thế nào.

Cả hai đều là huynh trưởng ruột thịt, không thể nói bên nào không đúng được.

Một lát sau mới nói: “Việc vặt trong nhà, không dám để văn thánh nghe.”

Nhiếp Huyễn không cho là đúng: “Nhà ngươi đầy nhà đều là hiền tài, thiết nghĩ lục huynh của khanh cũng có đại tài tế thế kinh quốc, trẫm không muốn đánh mất.”

Sắc mặt Chu Dục thay đổi mấy lần, cúi đầu, tựa như cười cười, lại như là mê mang, hồi lâu mới nói: “Ai cũng đều có chí hướng, thần... cũng không biết nên nói cái gì.”

Nhiếp Huyễn gật gật đầu, nhớ tới ánh mắt sáng rỡ của Chu Sưởng khi nhắc tới lúc thị sát tình hình thủy lợi ở Kinh Châu, nghĩ, cách nói “ai cũng đều có chí hướng”, ngược lại cũng không phải là không đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.