[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 169: Chương 169




Dung Hàm Chi híp mắt ngồi dựa nghiêng qua một bên, câu cá dưới ánh mặt trời, bên cạnh là trưởng tử Dung Chính.

Dung Chính vừa định nói chuyện, sau lưng vang lên một chuỗi âm thanh lác đát, hai con gà đang đánh nhau gần hòn giả sơn, Dung Hàm Chi quay đầu, nói: “Chính nhi, đi, mang mấy con gà nhốt vào lồng đi, không khéo làm hỏng mấy bồn cây cảnh của mẫu thân ngươi.”

Dung Chính cười cười, nói: “Mấy chuyện này kêu hạ nhân làm là được rồi. Hôm nay phụ thân vui vẻ như vậy, chắc không phải vì sai hài nhi đi đuổi gà bắt chó đâu chứ.”

Dung Hàm Chi nhìn hắn một cái, cười cười, thò tay xoa đầu hắn, nói: “Đúng là có chuyện vui.”

Dung Chính thần sắc vi diệu, nói: “Lần trước khi phụ thân nhắc tới chuyện vui, là dẫn hài nhi và xá đệ đến sòng bạc, trở về bị mẫu thân phạt một trận, hài nhi có chút sợ.”

Dung Hàm Chi lắc lắc đầu, nét mặt có chút đau khổ: “Ta đã nói với mẫu thân ngươi, là tính dẫn các ngươi đi xem nhân tình thế thái, nàng lại thế nào cũng không tin. Haiz, nếu ở trong quân ta chính là đại soái nhất ngôn cửu đỉnh, uy danh hiển hách, sát phạt quyết đoán, soái thần biên cương, về phủ lại trở thành như vậy, ngay cả chút uy tín cũng không có.”

Dung Chính có chút muốn cười, cố nhịn xuống, khóe miệng cũng vẫn cong cong.

Phụ thân trấn giữ biên cương nhiều năm, lập được chiến công hiển hách, lại ở Tây Nam dùng đầu người làm kinh quan, trở thành sát tinh uy chấn trời nam, cũng rất ít ở nhà.

Nhưng hai năm nay, bởi vị chuyện ở Tây Nam khiến thiên tử giận, bị thôi mọi công vụ, mới ở trong phủ chờ đợi như vậy.

Hoàng đế bảo hắn chiến công hiển hách, cho hắn đi tu sửa quốc sử, phụ thân nói đó là chuyện mà thừa tướng quản chính văn nên làm, hắn nhất định không làm, quân thần ngươi tới ta đánh, đấu khẩu hồi lâu, hiện phụ thân đang tu sửa binh thư.

Dung Hàm Chi là loại người cho dù là chuyện gì cũng sẽ hết sức chăm chú, cho dù là tu sửa binh thư cũng phải thật cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là dù sao cũng đang ở trong kinh, không còn việc gì đứng đắn hơn để làm, cho nên thời gian bầu bạn với thê nhi cũng trở nên nhiều hơn nhiều.

Sau khi Dung Chính hiểu chuyện, phần nhiều là nghe được từ miệng người ngoài phụ thân nhà mình làm thế nào văn có thể trạng nguyên võ có thể áp địch, trong ấn tượng, phụ thân vẫn là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, nam tử anh hùng cái thế.

Cho đến tuổi sắp thành thân, mới phát hiện thật ra, trong nhà, lời của mẫu thân mới là cao nhất.

Phụ thân thích dẫn bọn hắn ra ngoài chơi, có nên đi hay không nên đi, đều sẽ dần dần khiến cho bọn hắn hiểu được; mẫu thân xuất thân thư hương thế gia, quy củ nghiêm, không chỉ muốn răn dạy bọn họ, ngay cả phụ thân cũng bị mẫu thân nói.

Thứ tướng Dung Quảng Xuyên ơ bên ngoài thì uy danh hiển hách, đối mặt thiên tử cũng không chịu cúi đầu, khi đối mặt với cơn thịnh nộ của phu nhân, cho tới bây giờ cũng vẫn chỉ là cúi đầu cười làm lành lấy lòng.

Dung Chính còn đang thất thần, liền nghe phụ thân nói: “Sau này sẽ nói lại với mẫu thân ngươi, có vài việc cần phải xử lý trước đã.”

Dung Hàm Chi quay đầu lại, cười nói với trưởng tử: “Nhạc phụ tương lai của ngươi kia, không bao lâu nữa sẽ đổi vận, không cần chờ đến cuối năm yết khuyết, chắc hắn cũng sắp về rồi.”

Dung Chính giật mình, tò mò hỏi: “Ôn thượng thư không phải mang tội mà đến Kinh Châu sao? Làm thế nào...”

Dung Hàm Chi cười cười, không biết làm sao mà lôi được một phong thư trong ống tay áo ra, giơ giơ lên: “Lũ lụt Kinh Châu nếu có thể trị dứt, với nước với dân đều là có công lớn. Tuy rằng đề xướng và đốc kiến đều là do Chu gia Cảnh Dương, nhưng đưa ra lấy công thay chẩn lại là người kia, tương lai là Thái Sơn, hắn làm Kinh Châu Tri châu, công điều hành cũng không nhỏ. Không bao lâu, sẽ trở về.”

Chương 206

Nhiếp Huyễn nhìn dáng vẻ say ngủ của thần tử trẻ tuổi dung nhan tươi mới trên giường, chậc một tiếng, lắc lắc đầu, được bọn thái giám hầu hạ thay quần áo, có chút không vui mà xoay người đi.

Tươi mới lại thông minh như vậy, dã tâm bừng bừng, rất biết lấy lòng, mà lại trẻ trung như vậy y vốn dĩ rất thích, thế nhưng lại có chút gì đó quá sòng phẳng.

Cho dù là lên long sàng, có chuyện muốn cầu xin thiên tử cũng không nên nói thẳng ra như vậy, những lời như là muốn đến nơi nào đó làm quan vì bệ hạ phân ưu, cho dù đã nói ra giữa lúc dáng vẻ ngoan ngoãn khóe mắt nhuộm đỏ vì tình dục, mồ hôi ướt tóc mai, cũng là quá mức trần trụi không hề được che lấp.

Ngay trong một nháy mắt đó, Nhiếp Huyễn cảm thấy mình như là một kẻ quyền thế đùa bỡn thiếu niên, như một khách làng chơi bảy tám mươi tuổi trọc đầu bụng phệ vậy.

Cho dù bản thân có thật phải là một kẻ quyền thế đùa bỡn thiến niên hay không, thì cảm giác như vậy cũng khiến y cảm thấy chán ngấy đến tột độ.

Hoặc là dứt khoát nói không tình nguyện, ngược lại cũng xem như là tình thú; hoặc chính là củi khô lửa bốc mà nồng nàn tình ý, cũng là tình thú; Nếu không nữa thì, ngươi tình ta nguyện dịu dàng thắm thiết ôn tồn, cũng có thể khiến trái tim ngứa ngáy.

Bỗng nhiên giật mình, lại nhớ tới Ôn Tử Nhiên.

Chuyện ở Kinh Châu đã hoàn thành, Chu Sưởng và Ôn Tử Nhiên cũng nên triệu hồi về rồi.

Chu Sưởng lập công lớn, không chỉ có thể ngồi vững cái ghế Lại bộ thị lang này, nếu qua thêm hai năm nữa, cũng có thể danh chính ngôn thuận chuyển đến Hộ bộ.

Ôn Tử Nhiên đã ly kinh được ba năm, tuy rằng hàng năm đều yết khuyết, nhưng cũng chẳng qua là cùng vào kinh với nhóm quan lại tri châu, chỉ nhìn từ xa xa mà thôi.

Cũng từng muốn triệu kiến mấy lần, nhưng là cuối năm nhiều việc vụn vặt, khó có thể rỗi rãi, năm ngoái thật vất vả mới có chút thời gian, hắn lại cáo bệnh.

Cũng không biết có phải là từ chối hay không, nhưng với cách làm người của tên thỏ đế kia, chắc có lẽ không phải.

Đành vậy thôi.

Hiện giờ cũng nên triệu hắn về rồi, đã ra ngoài vài năm, lại tích cóp công huân, không chỉ lập công chuộc tội, ngược lại nếu có thăng chức cũng chỉ là chuyện thuận lý thành chương mà thôi.

Dù sao vị trí Hộ bộ thượng thư vẫn luôn là của hắn.

Hai năm nay Nhiếp Huyễn vẫn còn hoàn chỉnh ý cải cách tướng quyền, hình thức thừa tướng lý chính thứ tướng chưởng binh hiện nay y thật sự không thích, muốn sửa lại, một thừa tướng ba thứ tướng, các thứ tướng mỗi người quản một việc, thừa tướng quản chung, cũng có thể bớt đi một chút cái sự quyền khuynh triều dã, không xem hoàng đế ra gì.

Việc này ngược lại không phải là việc cấp bách.

Nhiếp Huyễn nhớ tới Chu Hi lại cáo bệnh ở nhà, khe khẽ thở dài.

Thừa tướng này của y tuổi tác cũng không lớn, với cương vị là thừa tướng, thậm chí còn xem như là trẻ tuổi, lại là đang độ tuổi xuân, nhưng thân mình xương cốt thế kia thật sự là khiến người nhìn mà sốt ruột.

Làm tướng một nước, chưởng quản các chính sách quan trọng, thật sự là quá mức nhọc lòng, Chu Hi tâm tư lại nặng, phí tâm đến hao tổn tinh thần, cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là cách hay.

Cố tình người kia cũng không để y bớt lo, sao có thể chịu buông tay chứ.

Nhiếp Huyễn lắc lắc đầu, cảm thấy đau đầu.

Chuyện Nhiếp Tuấn xuất các đọc sách cũng bởi vì Dung Hàm Chi mà bị trì hoãn, đến nay cũng chưa tuyển được ai.

Hoàng đế có chút ủy khuất mà nghĩ, thật đúng là từng người một đều không làm mình bớt lo đi được.

Quay đầu hỏi thái giám bên cạnh: “Thành vương có hồi kinh hay chưa?”

Thái giám ngoan ngoãn trả lời: “Thành vương điện hạ hôm qua mới gởi thư về phủ, nói cùng Đạo Huyền chân quân trên núi Tam Thanh đàm huyền luận đạo có thành quả, đang chuẩn bị bế quan thanh tu.”

Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi, nhỏ giọng nói thầm: “Đây là thật sự muốn xuất gia làm đạo sĩ sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.