[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 170: Chương 170




Chu Hi đối với việc ở riêng một mình một phòng với hoàng đế đã thành một nỗi sợ thâm căn cố đế.

Đáng tiếc, làm thần tử của người, thân bất do kỷ. (thân bất do kỳ: không nắm được vận mệnh của mình, không quyết định được số phận mình.)

Hắn đứng trước cửa một lát, mới chậm rãi bước vào, mỗi một bước chân đều như đạp trên lưỡi dao.

Trong Noãn các không một bóng người.

Chu Hi ngẩn ra, chậm rãi bước sâu vào trong, xoạch một tiếng, âm thanh truyền ra từ sau án thư của hoàng đế, Chu Hi ngớ người, đi tới, nhìn thấy một nam hài tử ngọc tuyết khả ái nhô đầu ra khỏi mặt bàn, chớp đôi mắt to đen nhìn hắn.

Chu Hi thật ra thích nhất là hài tử, nhìn thấy liền cảm giác trong lòng mềm nhũn, sau khi nghĩ kỹ lại lập tức nghiêm mặt, cúi người xuống hỏi: “ Trước mặt là đại điện hạ chăng?”

Đứa nhỏ này hẳn là vừa mới nhảy xuống khỏi ghế dựa sau ngự án.

Đó là chỗ ngồi của hoàng đế, cũng chỉ có hoàng đế mới có thể đặt nhi tử của mình lên ngồi ở đó.

Hoàng đế muốn lập đại hoàng tử thành trữ quân, là chuyện mà mọi người đều đã biết.

Tuy Nhiếp Tuấn vẫn chưa xuất các đọc sách, quần thần không biết mặt, nhưng dựa vào tuổi tác tướng mạo, xác nhận là tám chín phần mười.

Nhiếp Tuấn nhìn hắn một lát, đi ra khỏi thư án, đoan đoan chính chính hành lễ: “Ra mắt tiên sinh.”

Chu Hi giật mình, nghiêng người tránh đi không dám nhận lễ, còn cúi thấp người nói: “Thần Chu Hi, ra mắt điện hạ.”

Nhiếp Tuấn chớp mắt, hỏi: “Trước mặt là Chu thừa tướng sao?”

Chu Hi gật đầu.

Nhiếp Tuấn bước tới hai bước, ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng ngoan ngoãn.

Chu Hi nhìn cũng cảm thấy mềm lòng, nhớ tới điệt nhi Chu Khác. Chu Khác tuy rằng hoạt bát hiếu động khả ái vô cùng, trái lại không bằng tiểu hoàng tử nhu thuận hiểu lễ đoan trang hào sảng này. Trong lòng Chu Hi mềm nhũn, hạ thấp người, hỏi: “Vì sao điện hạ lại ở đây?”

Nhiếp Tuấn nghiêng đầu, hỏi ngượi lại: “Tiên sinh có rảnh rỗi không?”

Chu Hi ngày nào cũng bận rộn đến chết, nhưng lời này dường như không thể nói với đại hoàng tử được, liền cười: “Thần là thần tử của bệ hạ, cũng là thần tử của điện hạ, tự nhiên là tùy điện hạ sai bảo.”

Nhiếp Tuấn gật gật đầu, nói: “Phụ hoàng vốn đã đồng ý cùng chơi với ta, nhưng bỗng nhiên lại có chính vụ khẩn cấp, cho nên phụ hoàng nói, sẽ tìm người đến chơi với ta. Nếu tiên sinh đã đến rồi, tiên sinh lại rảnh rỗi, vậy...”

Khóe mắt Chu Hi giật giật, vội vàng cúi đầu, không để Nhiếp Tuấn nhìn ra chút nào không ổn.

Hắn vẫn quen che giấu trước mặt người khác, cho dù là đối diện một hài tử, cũng không dễ dàng để lộ hỉ nộ.

Nhiếp Tuấn lại thoải mái nắm tay hắn, đầy mặt nhu thuận chớp chớp mắt, không nói tiếp nữa.

Phụ hoàng thường nói, làm vua phải có uy nghi, có vài lời không cần phải nói hết, để cho người khác đoán, những lời không tiện nói, cũng không cần phải nói thẳng ra.

Nhiếp Tuấn nghĩ, phụ hoàng luôn nói Chu thừa tướng chính là người thông minh nhất, sẽ hiểu.

Trong lòng Chu Hi lại là cười lạnh.

Đại hoàng tử không hổ là do hoàng đế giáo dưỡng, còn nhỏ tuổi, mà đã học được một đầu đế vương tâm thuật kín đáo che giấu nha.

Từ sau khi Dung Hàm Chi lập kinh quan ở Kiến Ninh, lập trữ cũng vậy, hoàng tử xuất các đọc sách cũng vậy, tất cả đều bị trì hoãn hết, trước đây hoàng đế cũng từng nói đùa muốn hắn làm đông cung chi sư, hôm nay ý đồ lại càng thêm rõ ràng.

Nhưng cho dù có đường đường thành đông cung chi sư, làm sao tốt như là làm thừa tướng chưởng quản mọi chính sách quan trọng.

Trong lòng Chu Hi khinh thường, lại hơi hạ thấp người, vẻ mặt ôn hòa nói với tiểu hoàng tử: “Bệ hạ tướng triệu, điện hạ sai bảo, thần tự nhiên sẽ phụng mệnh. Không biết điện hạ muốn chơi trò gì đây?”

Nhiếp Tuấn cười rạng rỡ với hắn, vươn tay cầm lấy một quyển Xuân Thu trên bàn đặt vào tay hắn, đôi mắt đen sáng ngời, khiến hắn không nhịn được mà lại nhớ tới Chu Khác.

Ngay cả gương mặt nghiêm nghị cũng trở nên ôn hòa, nhận sách, nói: “Mời điện hạ ngồi.”

Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, giương mắt nhìn lên trên lầu.

Giữa những kẽ hở chằng chịt, nhìn thấy một góc áo quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.