Dung Hàm Chi tuy rằng bái tướng cùng năm với Chu Hi, nhưng hơn phân nửa thời gian là lãnh binh bên ngoài, nếu không thì chính là đầu nhàn trí tán, không đến Chính Sự đường làm việc. Huống chi tính tình của hắn khoáng đạt đến gần như phóng túng, không để ý đến những việt vặt vãnh, cách bố trí quan thính chẳng khác gì so với mười năm trước kia cả.
Chu Hi lại không giống như vậy, làm tướng mười năm, tổng chưởng mọi chính sách quan trọng, cho dù mấy năm gần đây dần dần bị hoàng đế áp chế rõ ràng, cũng vẫn là địa vị dưới một người trên vạn người không thể nghi ngờ. Cách sống lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ, từ giơ tay nhấc chân đến cách bài trí đều biểu lộ khí phái đứng đầu thế gia, đông thính của Chính Sự đường được bố trí hoàn hảo, từ hoa văn trên bàn ghế đến trên bình phong, đều có một loại phong cách Chu Hi nồng đậm.
Trên bàn bằng gỗ hoa lê bày nghiên mực chặn giấy, còn có ấm lưu kim bác sơn tinh xảo, bên trong là hương trà nhàn nhạt, tương tự với mùi huân hương trên người Chu Hi, lại không có công văn, sạch sẽ gọn gàng hơi quá mức, cơ hồ không giống với bàn làm việc của một thừa tướng nhật lý vạn ky.
Hiện tại, sự sạch sẽ này đây đang bị quấy nhiễu, Dung Hàm Chi ngưỡng mặt nằm trên án thư kia, tóc dài rũ xuống cạnh bàn, vạt áo rộng mở để lộ lồng ngực màu mật ong rắn chắt, không gầy nhưng cũng không phải quá cơ bắp, đường cong mềm mại lại có mỹ cảm.
Nhiếp Huyễn phủ thân bên trên hôn lên ngực hắn, liếm qua mỗi một vết sẹo đậm nhạt, để lại từng dấu hôn ngân rực rỡ như hoa mai trên cành.
Dung Hàm Chi nheo mắt, nâng tay ôm lấy lưng Nhiếp Huyễn, ngón tay luồn vào bên trong vạt áo xoa nắn lên trên bả vai, Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy sau lưng ngứa ngáy nóng ran lên, cơ hồ sinh ra ảo giác nơi được ve vuốt sắp mọc ra một đôi cánh, bàn tay đang nắm lấy tính khí của mình và Dung Hàm Chi cũng thêm ra sức lên xuống.
Hai chân Dung Hàm Chi vô cùng tự nhiên mà kẹp lấy bên hông Nhiếp Huyễn, tiết khố còn vắt vẻo trên mắt cá chân trái, đôi chân thon dài mạnh mẽ dưới khoái cảm từ hạ thân mà càng thêm siết chặt, đồng thời cọ xát lên phần eo Nhiếp Huyễn; môi lưỡi trơn ướt linh hoạt, liếm láp qua lại nơi hầu kết hoàng đế.
Tiếng thở dốc của Nhiếp Huyễn càng trở nên dồn dập, tay kia mò vào trong ngực tìm kiếm cao chi, khi âm thanh nắp tráp bạc được mở ra vang lên, Dung Hàm Chi liền thập phần phối hợp mà nâng eo lên, thuận tiện cho hoàng đế sờ soạn vào giữa khe mông mình.
Môi lưỡi uyển chuyển dọc theo cần cổ hoàng đế di chuyển đến sau tai y, nhẹ nhàng thổi một hơi, thấp giọng cười cười: “Mai là cửa điện đã khóa...”
Nhiếp Huyễn khẽ “hửm” một tiếng, ngón tay tiến quân thần tốc, dựa vào cao chi trơn trượt chen vào bên trong cửa huyệt căng chặt.
Dung Hàm Chi rên rỉ một tiếng, mang theo chút khàn khàn ẩn nhẫn, giọng điệu trêu đùa lại sung sướng cất lên: “Nếu không Chu Bá Dương nếu có để quên văn thư quan trọng gì đó, nửa đêm tới lấy, phá vỡ tình sự của quân thần hai ta...”
Hô hấp của Nhiếp Huyễn bị kiềm hãm mất một hơi, y cơ hồ tưởng tượng ra cảnh đôi mắt phượng của Chu Hi trố lên vừa không dám tin vừa tức giận, không những không mất hứng, ngược lại cảm thấy mùi huân hương Chu Hi vẫn dùng hằng ngày đang vươn trên chóp mũi kia như càng thêm rõ ràng, hạ thân vốn đã phồng lên trở nên cương cứng đến phát đau.
Tính khí của Dung Hàm Chi và của hoàng đế đang được ma sát chung một chỗ, tựa như nhận ra được phản ứng của hoàng đế, cười lợi hại hơn, trêu chọc: “Bệ hạ nha ~~”
Nhiếp Huyễn lấy lại bình tĩnh, lại cho thêm hai ngón tay vào, sẵng giọng nói: “Quảng Xuyên lúc này lại nhắc tới Bá Dương... nghĩ cái gì vậy?”
Dung Hàm Chi không thèm để ý, cong mũi chân cọ cọ lên eo hoàng đế: “Trợ hứng mà thôi, ta còn không để ý....ưm... bệ hạ...có thể rồi... vào đi ~”