Tình sự kịch liệt mà vui sướng, mây tạnh mưa tan, nghỉ ngơi nhất thời không lên tiếng, Nhiếp Huyễn qua loa cài lại vạt áo cầm bình trà lên, không lấy chén, uống thẳng mấy ngụm từ miệng ấm rồi đưa cho Dung Hàm Chi. Dung Hàm Chi thở hổn hển ngồi dậy, liếc nhìn y một cái, không nhận lấy ấm trà, ngược lại kề sát lại liếm lên đôi môi y, ngậm lấy cánh môi nhẹ nhàng mút.
Nhiếp Huyễn nhướn mày, không chịu yếu thế lập tức hôn trả lại, hai đầu lưỡi ướt mềm quấn quít vào nhau, như loài rắn đang giao phối vậy, gắt gao quấn chặt.
Nhiếp Huyễn hoảng hốt nhớ tới lúc mới gặp lần đầu y cũng từng ảo giác Dung Hàm Chi tựa như một con rắn kịch độc diễm lệ mà băng lãnh, sau này mới biết mình lầm.
Dung Hàm Chi hôn đến động tình, ôm lấy eo hoàng đế xoay người bật lên, Nhiếp Huyễn không muốn thua người khác trên phương diện miệng lưỡi thế này, cũng động tình, giữa lúc bất ngờ bị hắn đẩy, ngã ra sau, ngồi lên trên ghế.
Dung Hàm Chi đuổi theo sau hôn đến, từ trên cao nhìn xuống, hai chân tách ra quỳ ở hai bên hông hoàng đế.
Ghế ngồi của thừa tướng rộng rãi khí phái, cũng làm bằng gỗ hoa lê như thư án, bên trên còn lót đệm lông chồn tía.
Giữa hai chân Dung Hàm Chi đều là long tinh mới rồi hoàng đế bắn lên giữa bắp đùi hắn, đang chảy xuống dọc theo đôi chân dài, thấm ướt nệm nhung.
Nhiếp Huyễn nheo mắt, kết thúc nụ hôn triền miên, khẽ gọi: “Quảng Xuyên?”
Một tay Dung Hàm Chi đặt trên vai y, một tay hướng xuống dưới sờ soạng, cởi ra vạt áo vừa mới được cài qua loa của hoàng đế, đầu ngón tay vạch qua một mảnh trơn ướt trên bụng hoàng đế mà mình mới vừa bắn ra khi nãy, lướt xuống dưới nắm lấy tính khí của hoàng đế.
Nhiếp Huyễn thích ý rên lên một tiếng, hưởng thụ sự phục vụ của Dung Hàm Chi, hai tay cũng không nhàn rỗi, qua lại xoa bóp cặp mông căng đầy cong nẩy của hắn, lại tiếp tục sờ mò lên eo lưng rắn chắc.
Khẩu vị của y thiên về văn thần, văn thần không ít người eo thon chân dài, nhưng không mấy ai có thể giống như Dung Hàm Chi vậy, từng luyện cung mã, mỗi một cơ bắp đều căng đầy đàn hồi, sức lực tràn trề, chỉ sờ vào thôi cũng đã là một loại hưởng thụ.
Y biết những lúc Dung Hàm Chi thân mật với người khác là quen ở bên trên, nghĩ như vậy, lại nhịn không được mà sờ vào tính khí của Dung Hàm Chi, tuy rằng tôn nghiêm đế vương không cho phép y hạ mình nằm dưới, nhưng cũng không thể ngăn trở y đánh giá cao Dung Hàm Chi được, về mọi phương diện đều có thể xem hắn như một bạn giường cực kỳ xuất sắc.
Y lại nhớ tới từng gặp thanh niên tên Minh Trúc kia, ánh mắt hắn nhìn Dung Hàm Chi có một loại mê luyến gần như cuồng nhiệt, nhưng Dung Hàm Chi lại không thật sự để hắn trong lòng.
Nhiếp Huyễn bỗng nhiên có chút nổi giận, y cảm thấy nếu mình không phải là hoàng đế, không chắc Dung Hàm Chi đã để mình trong lòng.
Hắn tựa như tính tình trời sinh đã không quan tâm đến bất cứ ai ngoài bản thân mình.
Dung Hàm Chi không cảm nhận được nội tâm phức tạp của hoàng đế, hắn tuốt tính khí của hoàng đế đến cương cứng liền buông tay, hạ eo, dùng kẽ đùi trơn ướt cọ vào phần đầu vật cứng kia, ghé vào bên tai hoàng đế trêu đùa: “Khó có khi nào vào được quan thính của Chu đại thừa tướng... nhân sinh đắc ý nên tận hưởng đi, bệ hạ.”
Nhiếp Huyễn lập tức không còn suy nghĩ miên man được nữa, cầm lấy tính khí của mình chậm rãi cắm vào nơi trơn ướt nóng chặt kia, Dung Hàm Chi phối hợp ngồi xuống một chút, lại nâng eo lên, không chút ngượng ngùng dùng huyệt động ướt mềm của mình mà lấy lòng y, cũng thỏa mãn chính mình.
Nhiếp Huyễn nhìn ngắm đôi môi quá mức mỏng mang lại có vẻ chua ngoa của hắn, lại cắn lên, hàm hồ nói: “Trẫm sắp cho rằng...”
Y không nói thêm, chỉ làm sâu thêm nụ hôn này.
Lần này khi làm xong, bọn họ lại bước vào bên trong lên giường làm thêm một lần nữa.
Lãnh hương nhàn nhạt trong quan thính cơ hồ bị hương vị tình dục che khuất hết cả.
Trãi qua một hồi kịch liệt liều chết triền miên, quân thần hai người đều đã kiệt lực, lõa thể ôm nhau nằm bên trên tháp nhỏ ngày thường Chu Hi vẫn dùng nay bị bọn họ làm đến rối tinh rối mù, bắt đầu nhàn nhạt nói chuyện chính sự.