Nhiếp Huyễn từ trên cao nhìn xuống Nhiếp Kỳ.
Đẹp thì là đẹp, thế nhưng dù cho mèo hoa này có quý giá, cũng bất quá chỉ là món đồ chơi nhà quyền quý nuôi dưỡng mà thôi...Nhât gan yếu ớt như vậy lại không thể đảm đương, cũng xứng với ngôi vị hoàng đế sao?
Chỉ thích hợp để nuôi trong lồng vàng khảm ngọc.
Y không chút nghi ngờ nếu ngày đó không phải y làm khách không mời mà đến, chiếm lấy túi da của nguyên chủ, để cho Nhiếp Kỳ thỏa mãn mong muốn mà chiếm lấy ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ hắn sẽ càng thêm dốc sức cầu tiên thuật đan phương, say mê trường sinh, sau đó dần dần ném toàn bộ chính sự cho triều thần.
Nga, khó trách hồ ly Chu Hi kia chịu đồng ý duy trì hắn thượng vị, hơn phân nửa cũng chính là nhìn trúng điểm này đi.
Y nghĩ vậy, cúi xuống, hai tay chống lên tay vịn ghế, kề sát lại nhìn vào mắt Nhiếp Kỳ: “Tiểu hoàng thúc tính rất kỹ, đợi trẫm bệnh nặng khó qua khỏi liền muốn mưu đồ ngôi vị hoàng đế, thấy thâm mình trẫm khỏe lên liền cuộn tròn trong vương phủ co đầu rút cổ không ra, để lại một mình Chu Hi gánh trách nhiệm, thật sự là tính rất hay a. Ngược lại không nghĩ tới, thế gian nào có đạo lý chuyện tốt một mình ngươi chiếm hết, lại không cần phải trả giá nửa phần?”
Nhiếp Kỳ hung hăng đẩy y ra, cười lạnh nói: “Bây giờ bệ hạ còn nói những chuyện này để làm gì, muốn thần chết, tội gì phải bẩn tay, một bình rượu ban xuống phủ, còn sạch sẽ được một chút!”
Lực đạo eo chân của Nhiếp Huyễn là cố ý rèn luyện, chỉ hơi chuyển chân đã đứng lại vững vàng, như cười như không mà nói: “Vậy ý đồ soán nghịch này, hoàng thúc chịu nhận.”
Nhiếp Kỳ chỉ cảm thấy trong bụng như đốt lửa, cho là độc phát, cũng lười quản y, thê thảm cười nói: “Ý đồ soán nghịch? Nhiếp Kỳ ta, cũng là hoàng tử đích tử, là huyết mạch đích hệ của Thái tổ hoàng đế, cha ta huynh ta đều là thiên tử! Kẻ ù tai hoa mắt vô năng chỉ có thể ra vẻ ta đây khi ở trên thân nữ nhân như ngươi cũng có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ, sao ta lại không thể? Dù ta không tốt đẹp gì, cũng vẫn mạnh hơn ngươi!”
Nhiếp Huyễn cười một tiếng, cảm giác dáng vẻ dương nanh múa vuốt này của hắn lại có vẻ như đang hờn dỗi, ngược lại còn đáng iu hơn bộ dáng giả vờ vô tư của hắn thường ngày, liền cúi đầu trán kề trán với hắn, hỏi: “Hoàng thúc cảm thấy, trẫm sẽ chỉ ra vẻ ta đây trên thân nữ nhân thôi sao?”
Vừa rồi Nhiếp Kỳ rất kích động, lúc này hơi có chút thở dốc, nghe như vậy lại cảm thấy có chút không đúng.
Hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, hoàng đế lại không chút sinh khí, nếu nói là vì trước mặt kẻ sắp chết hắn đây y cũng không so đo, thì tự tay hạ sát thân thúc thúc, cũng không nên là thoải mái thích ý như vậy.
Dù cho tính tình Nhiếp Huyễn có thay đổi nghiêng trời lệch đất thế nào, chung quy cũng không thể thành một tên điên như vậy được.
Giữa lúc ngập ngừng lại cảm thấy một ngọn lửa dần dần đốt tới bụng dưới, nhất thời biến sắc: “Thứ kia không phải độc dược! Đó là...?!”
Nhiếp Huyễn cười đến lợi hại hơn, dùng chóp mũi đặt lên chóp mũi hắn, nói: “Hoàng thúc thật thông minh, đúng vậy. Vô duyên vô cớ, trẫm ba ba chạy tới hạ độc ngươi làm gì? Theo như lời ngươi, nếu muốn ban chết, một bình chẩm tửu ba thước lụa trắng đưa đến phủ, không phải sạch sẽ hơn?”
Nhiếp Kỳ trợn mắt há mồm, nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Nghĩ đến chính mình vừa rồi dưới tình thế cấp bách nói năng ngông cuồng, không biết đáng tội chết bao nhiêu lần, nhất thời sắc mặt trắng như giấy.
Cố tình giữa sống chết trước mặt như vậy, một cỗ nhiệt lưu còn nhảy lên dưới bụng, khiến cho thắt lưng hắn cũng như nhũn ra.
Nhiếp Huyễn nghiêng đầu, cắn lên tai hắn, ý vị sâu xa mà nói: “Trẫm cũng không phải chỉ biết ra vẻ ta đây trên thân nữ nhân, trên thân nam nhân trẫm lại càng biết ra vẻ ta đây.”
“Tiểu hoàng thúc cũng nên thử một lần xem sao?”
Chương 22
Nhiếp Kỳ không dám tin mà nhìn hoàng đế, đôi mắt đào hoa luôn híp lại giờ phút này lại khó có được mà mở to, ngôn từ không thông dưới hô hấp khó thở đến hổn hển, thốt ra: “Ngươi muốn ngủ ta?!”
Nhiếp Huyễn liếm từ sau tai xuống đến cổ hắn, trầm cười: “Đúng vậy, tiểu hoàng thúc.”
Nhiếp Kỳ bị y liếm đến rùng mình, ghê tởm nổi một thân da gà, không suy nghĩ trực tiếp đánh qua một quyền: “Nhiếp Huyễn ngươi súc sinh! Hôm nay ta phải thay mặt đại hoàng huynh giáo huấn ngươi...”
Cổ tay dễ dàng bị chế trụ gập lại, đau đến rên lên ra tiếng.
Nhiếp Huyễn cầm chặt tay hắn, từ trên cao nhìn xuống, đầy mặt ý cười, nói: “Tiểu hoàng thúc, hỏa khí vượng a.”
“Ngươi vẫn còn biết ta là hoàng thúc của ngươi sao?” Nhiếp Kỳ tức giận đến sắp ngất, chỉ là hắn vốn sống an nhàn sung sướng quen, đâu thể là đối thủ của Nhiếp Huyễn. Huống chi lúc này, tuy là bị ép uống viên hồng đan kia, nhưng vẫn cảm thấy được eo hư nhuyễn, cả người đều nóng lên, hô hấp dồn dập.
Cho dù gầm lên, cũng không chút khí thế.
Nhiếp Huyễn chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp như bạch ngọc của hắn dần dần nổi lên hai phiến ráng hồng, trong đôi mắt đào hoa cũng tích tụ hơi nước, lại càng tăng thêm lực siết lên cổ tay hắn: “Vừa rồi lỗ mãng đại nghịch bất đạo với trẫm, trẫm còn chưa tính với ngươi, ngược lại muốn động thủ với trẫm? Còn thay phụ hoàng giáo huấn trẫm, không biết phụ hoàng trên trời có linh, biết được tâm tư đại nghịch của ngươi, đến cùng sẽ giáo huấn ai trước đây.”
Sắc mặt Nhiếp Kỳ thay đổi, lại vẫn giãy dụa như cũ, cắn răng nói: “Khi đó hoàng điệt nhi ngươi bệnh không dậy nổi, mấy hài tử kia ngay cả nói cũng chưa nói được rõ ràng, nước không thể không vua, nên ta mới động tâm tư, nếu ngươi luôn khỏe, ta sao lại có thể động tâm tư được? Cho dù ta một lòng tầm tiên vấn đạo, ngươi cũng không chấp nhận được sao!”
Vốn dĩ hoàng đế chỉ muốn trêu đùa con mèo nhỏ này mà thôi, nghe thấy câu này, ánh mắt lại đột nhiên thay đổi.
trong đôi mắt cười đa tình kia, nhãn quang đột nhiên u tối, going bão kéo tới đáng sợ, tay siết cổ tay Nhiếp Kỳ lại thêm mạnh, Nhiếp Kỳ đau đến sắp khóc, liền nghe thấy hoàng đế ghé bên tai nói: “Thật sự là...một lòng tầm tiên vấn đạo?”
Nhiếp Kỳ hung hăng vung cổ tay muốn thoát khỏi hoàng đế, hận không thể cắn lên một ngụm: “Đương nhiên – tiếc là bệ hạ lại không tin!”
Nhiếp Huyễn cười lạnh một tiếng, tay mò vào hạ thân hắn, cách quần đặt tay lên tính khí đã ngẩng đầu, kỹ xảo phong phú vuốt ve.
Nhiếp Kỳ “a” lên một tiếng, triệt để mềm xuống.