Nhiếp Huyễn cúi đầu hôn lên đôi môi Nhiếp Kỳ, một tay xả đai lưng hắn, tay còn lại vẫn đè chặt hai cổ tay hắn, nắm chung vào với nhau.
Nụ hôn vội vàng hung ác, Nhiếp Kỳ cơ hồ có một loại ảo giác bản thân như sắp tan ra, ân ân ô ô rên loạn, bất ngờ không kịp đề phòng bị Nhiếp Huyễn cầm lấy tính khí dưới hơi hơi ngẩng đầu dưới tác dụng của dược vật, hung hăng bóp chặt, đau đến nỗi hắn lập tức mềm xuống, hàm hồ kêu thảm một tiếng, không dám động nữa.
Nhiếp Huyễn buông ra đôi môi hắn, thở dốc một lát, ôm hắn đặt lên bàn.
Không cần vội vã làm gì, mà cúi xuống, nhặt lên viên hồng đan vừa mới bị Nhiếp Kỳ làm rơi trên mặt đất.
Tựa như tiếc nuối mà nói: “Đã rơi xuống đất không thể ăn được, thật lãng phí.”
Nhiếp Kỳ vừa mới bị y bóp chặt còn đang hoãn khí, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn y.
Đã thấy hoàng đế dùng hai ngón tay cầm lấy viên hồng đan kia, chậm rãi vói vào bên trong y phục của mình, mò đến hai cánh mông trơn bóng, tách ra, mò vào khe hẹp chính giữa.
Nhiếp Kỳ cả kinh mà bắt đầu giãy dụa, Nhiếp Huyễn lại không bận tâm, khơp ngón tay vừa thong thả vừa kiên định đẩy vào, đem viên hồng đan kia dẩy vào hậu huyện tiểu hoàng thúc của y.
Một ngón tay dùng lực xâm nhập, đẩy viên hồng đan kia vào một chỗ cực sâu trong huyệt, lúc này mới rút tay ra, cười như không cười mà nói: “Thế này mới không lãng phí.”
Nhiếp Kỳ cũng xuất thân kim tôn ngọc quý, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhục như vậy, chỉ cảm thấy viên hồng đan trong tràng nội cũng giống khi ở trong miệng vậy, nhanh chóng tan chảy, chậm rãi thấm qua vách ruột, nơi bị đan dịch chảy đến lập tức vừa nóng vừa xót, nhưng lại nhanh chóng chuyển thành một cảm giác tê ngứa mềm yếu, khiến cho tính khí mềm rũ kia lại lần nửa ngẩng đầu.
Hắn biến hồng đan này là dược vật thôi tình cực mạnh, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại quay đầu đi.
Một động tác nhắm mắt quay đầu này, lại khiến cho đôi mắt u tối của Nhiếp Huyễn biến đổi.
Trong trí nhớ, thân ảnh một người chồng lên hình ảnh Nhiếp Kỳ.
Cũng một đôi mắt đào hoa như vậy, cũng một cốt cách phong lưu như vậy, cũng là khinh cừu kim quan, biếng nhác hệt hoa miêu như vậy.
Người nọ lại dứt khoát đẩy tay y ra, nhắm mắt quay đầu, sau khi thản nhiên bỏ lại một tiếng “trân trọng”, liền nhanh nhẹn đi mất, một lòng tìm kiếm Tiên đạo mịt mờ kia, không quay đầu lại.
Dù y có nói gì cũng là vô dụng.
Ánh mắt hoàng đế tối đen, lạnh lẽo thấu xương, mang theo khí thế thô bạo khiến người kinh khiếp.
“Không phải muốn cỡi hạc xuất trần sao? Ngươi luyện tiên đan của ngươi, cầu tiên đạo của ngươi, vậy còn muốn ngôi vị hoàng đế để làm gì?”
Nhiếp Huyễn nắm cằm Nhiếp Kỳ, tinh tế chăm chú nhìn vào gương mặt diễm lệ đang bị xâm chiếm bởi tình dục của hắn, ánh mắt như vừa thâm tình vừa mê loạn, chất vấn lại vô cùng lạnh lùng: “Trước bàn thờ Tam Thanh tổ sư, chẳng lẽ còn có thể chứa loại đệ tử như ngươi vậy sao?”
“Dâm mĩ lừa dối như vậy, chỉ xứng ở lại nơi trần thế, cùng mục nát với một tục nhân như ta đây thôi.”
Thanh âm lạnh lẽo cứng cỏi, giữa mê loạn lộ ra một tia oán độc khắc cốt.
Nhiếp Kỳ phía trước phía sau đều bị tình dục dày vỏ, vốn đã hôn trầm, lại vẫn bị thanh âm oán độc này làm giật nảy mình, đôi mắt hoa đào tràn đầy hơi nước chớp chớp, nước mắt rơi.