[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 46: Chương 46




Bên ngoài, trời thu rất lạnh, cây ngô đồng lá đã rụng quá nửa.

Trong noãn các lại tràn cảnh xuân.

Ôn Tử Nhiên quỳ giữa hai chân hoàng đế, áo quần đều đã cởi sạch, mái tóc đen dài buông xuống trên lưng, tiết khổ nằm trên đầu gối, eo mông và cặp đùi trắng nõn đều lộ ra ngoài, cùng với tính khí đã nửa ngẩng đầu.

Hắn đang vùi đầu vào giữa khố hoàng đế, gian nan ngậm vào long căn của y.

Cự vật mang kích thước ngạo nhân kia đã hoàn toàn cương cứng, tráng kiện hùng tuấn, Ôn Tử Nhiên chỉ miệng cưỡng ngậm vào phần đầu đã cảm thấy mỏi miệng, nước mắt rơi xoành xoạch.

Nhiếp Huyễn dịu dàng vỗ về mái tóc dài xõa tung của hắn, mỉm cười chỉ đạo: “Mở lớn miệng thêm một chút, thu răng nanh vào, dùng đầu lưỡi liếm, từ từ ngậm vào đi.”

Hoàng đế áo mũ chỉnh tề, chỉ để lộ cự vật dưới khố, giày dép đã cởi bỏ, lúc này, một ngón chân cái đang để vào ngay hội âm của Ôn Tử Nhiên, nhẹ nhàng đỉnh lên.

Ôn Tử Nhiên chỉ cảm thấy như bị bao phủ bởi mùi xạ hương từ hạ thể nam nhân, vật cứng trong miệng càng thêm cương lên, nghẹn đến buồn nôn, hoàng đế lại bắt hắn ngậm sâu thêm một chút, đầu lưỡi theo bản năng chống cự.

Lơ là một chút, răng nanh vô ý chạm phải tính khí của hoàng đế.

Hoàng đế nhẹ rít một tiếng, hai ngón chân kẹp một bên trứng hắn nhéo một chút, Ôn Tử Nhiên hàm hồ kêu đau, hoàng đế lại dùng ngón tay luồn vào tóc hắn, hừ giọng nói: “Biết đau thì cất kỹ răng nanh cho trẫm.”

Vừa nói vừa lướt đầu ngón chân qua tính khí nửa cương của hắn, nheo mắt nói: “Nếu lại làm trẫm đau, không chừng trẫm không cẩn thận, một cước phế ngươi.”

Ôn Tử Nhiên rùng mình, vừa khóc vừa lắc lắc đầu, cố sức ngậm tính khí của hoàng đế vào thêm một đoạn.

Mới miễn cưỡng ngậm vào một nửa, liền cảm giác ngay cả yết hầu cũng phát đau, nhất thời thất thố, ngón chân hoàng đế nằm bên trong đùi lại nhéo một chút: “Dùng thêm tay.”

Hai tay Ôn Tử Nhiên đang buông lỏng bên cạnh, bàn tay nắm chặc đến phát đỏ, nghe vậy chần chờ nâng tay lên, thử thăm dò chạm vào tính khí hoàng đế, lại tựa như bị bỏng vậy, rụt mạnh về.

Nhiếp Huyễn cũng bị hắn làm cho bật cười, lại vẫn bị tình dục thôi thúc đến nóng lòng, thở dài nói: “Được rồi, ngươi nếu phun ra...”

Còn chưa dứt lời, Ôn Tử Nhiên đã vội vàng phun hết vật đang ngậm trong miệng ra, ho sặc thở gấp, gương mặt tràn ngập nước mắt đỏ bừng.

Nhiếp Huyễn trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới nói nửa câu còn lại: “...lại ngậm vào từ từ đi.”

Ôn Tử Nhiên che miệng liên tiếp lắc đầu, khóc đến thở không nổi.

Nhiếp Huyễn đang cao hứng, bị hắn làm nửa vời như vậy, hận không thể đá một cước qua, hít một hơi sâu, nhịn xuống, ngoắc ngoắc ngón tay, nghiến răng nói: “Lại đây.”

Ôn Tử Nhiên sao cũng không chịu, thút tha thút thít nhỏ giọng cầu xin, tới lui cũng chỉ hai chữ: đừng mà.

Nhiếp huyễn ôm một cỗ tà hỏa, lập tức có chút đau lòng chính mình.

Chỉ là muốn tìm người dùng miệng ngậm cho mình một lần, Chu Hi là không thể trông mong vào được, Nhiếp Kỳ cũng không thể khiến y yên tâm, nghĩ Ôn Tử Nhiên nhát gan sợ sệt nhất, dọa một cái là được, không ngờ lại tính sai.

Chỉ có thể cắn răng đứng lên, kéo người lên khỏi mặt đất, bế ngang, đi vào phía sau bình phong.

Vì một cỗ tà hỏa vẫn nghẹn trong lòng, nên ép buộc cũng phá lệ lâu hơn thường ngày một chút, mỗi lần muốn bắn, liền sáp vào thật sâu, bắn vào bên trong cơ thể hắn, sau khi bắn cũng không tha cho hắn, dùng ngón tay xoáy trong hậu huyệt, hung hăng kích thích điểm mê hồn kia, làm đến khi hắn triệt để thất thần, khóc rên càng lúc càng thêm kiều diễm, đợi đến khi thư thái, lại cứng rắn thao vào.

Lần xuất tinh cuối cùng, dứt khoát rút ra, bắn lên gương mặt khóc đến rối tinh rối mù kia của hắn.

Cứ như vậy làm từ chiều cho đến giờ thắp đèn, mới thỏa mãn sai người mang nước đến.

Ôn Tử Nhiên đã sớm bị hoàng đế thao làm đến không còn bắn được thứ gì nữa, hỗn loạn, cả người tựa như đều thấm đẫm long tinh của hoàng đế, hai chân không thể khép lại, tiểu huyệt phía sau vừa sưng vừa đỏ, nhất thời cũng không khép lại được, bạch trọc liên tiếp chảy ra ngoài.

Mơ mơ màng màng bi bế đi tắm rửa, lúc tẩy đến bên trong người, không biết thế nào lại bị đặt trong thùng tắm làm thêm một hồi.

Lúc đổi thùng nước khác tắm lại thì đã bất tỉnh nhân sự, chỉ mơ hồ nghe được hoàng đế dặn dò: “Tìm người về phủ Ôn thượng thư thông báo, trẫm muốn giữ Ôn thượng thư lại bàn bạc chuyện quan trọng, đêm nay hắn sẽ không về phủ.”

Liền thật sự bị hoàng đế ôm ngủ một đêm trên long sàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.