Chu Hi bị bệnh nửa tháng, cuối cùng cũng khỏe.
Việc làm đầu tiên sau khi khỏe bệnh, là làm mai mối cho người.
Nhiếp Huyễn sau khi nghe nói, liền hiếm khi thất thố, tức giận đến mức quét ngã bút nghiên đầy đất.
Tần Hiên chân trước vừa mới đến kinh thành, thừa tướng đương triều lại đích thân tới cửa cầu hôn thay cho chất nữ của hắn – nữ nhi của Tiền Đường Trần thị, nguyện ý gả cho Lại bộ thượng thư tân nhậm tái giá.
Có thể đám hỏi với sĩ tộc nhất đẳng, dù là thứ nữ, cũng đại biểu cho việc Lũng Hữu Tần thị từ đây bắt đầu chen chân vào thế gia, không còn là hàn môn nữa.
Tần Hiên vui mừng quá đỗi, cũng không để ý đến việc nếu như vậy liền sẽ thấp vai vế hơn đồng nghiệp những một thế hệ, lập tức nhận lời.
Nhiếp Huyễn một cước đá văng mảnh vỡ nghiên mực rơi đầy trên mặt đất, mắng: “Thật quá mất thể diện!”
Nữ nhi của Tiền Đường Trần thị, cho dù là con thứ, ngoại trừ trường hợp tái giá với người như Chu Hi vậy, thê tử qua đời muội muội tái giá, nếu không sao có thể bằng lòng cùng người khác tái giá.
Vậy mà Chu Hi có thể thuyết phục Trần Phong, cũng không biết hắn đã làm cách nào được.
Mà Trần Phong cũng thật là nhân tài, nhìn con rể lớn tuổi như mình vậy, quả thật không chút nào cảm thấy không được tự nhiên sao?!
Nhiếp Kỳ vốn đang nằm nghiêng trên tháp bóc hạt thông ăn, một thân biếng nhác sau tình sự, khóe mắt vẫn còn ửng đỏ.
Thấy vậy phì cười, xém chút nữa là sặc hạt thông.
Lúc trước hắn còn đánh cuộc với hoàng đế, không tin Chu Hi sẽ chịu thua, nào ngờ lại thật sự thua. Hoàng đế tuân theo hẹn ước đến thu nợ, bắt hắn tự mình ngồi lên, còn bắt hắn tự động, một phen nghiêng trời lệch đất, làm đến eo hắn cũng sắp gãy.
Cũng không biết y cho hắn dùng hương cao trộn thêm thứ gì, mỗi một lần lên giường đều không dừng lại được.
Nhưng thật không nghĩ ra trong thời gian ngắn như vậy, bàn tay Chu Hi đã tát ngược lên mặt hoàng đế.
Không hổ là hồ ly tinh, một chiêu rút củi dưới đáy nồi quá đẹp.
Nhiếp Huyễn nghe tiếng cười, trừng mắt nhìn hắn, hắn liền không dám cười nữa, quay mặt qua hướng khác, chỉ có bả vai vẫn không ngừng run lên.
Trời cao có mắt, một ngày kia, có thể cho hắn chính tai nghe được hoàng điệt nhi của mình mắng người khác không biết xấu hổ.
Nếu không phải thân bị giam lỏng trong hậu cung, nhất định đêm nay hắn sẽ làm chủ, thế nào cũng phải mời Chu Hi đến Thiên Hương Lâu ăn một bữa tiệc rượu thịnh soạn.
Nhiếp Huyễn nhìn bả vai không ngừng run của hắn, rõ ràng một bộ dáng đau khổ cố nhịn cười, càng thêm bực, nhào qua lật người lại, thò tay mò vào trong trung y của hắn, sờ.
Nhiếp Kỳ “a” một tiếng, không thèm để ý đến một tay đầy hạt thông, liền vươn tay đến cản, trong miệng vội nói: “Ngươi đừng – điệt nhi thật bất tài, Chu đại thừa tướng hắn chọc giận ngươi, ngươi lại trả đũa lên thúc thúc ngươi là ta đây làm gì? Có bản lĩnh, ngươi đi ngủ hắn đi a!”
“Sao ngươi biết trẫm chưa từng ngủ hắn?” Nhiếp Huyễn hừ một tiếng, dùng lực nắn mông Nhiếp Kỳ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn thấy trẫm khốn quẫn, tiểu hoàng thúc vui lắm có phải không? Có phải cười đến không dừng lại được? Trẫm thu thập ngươi trước. Còn về phần Chu Hi...hắn cũng không thoát được!”
Nhiếp Kỳ nghe vậy sợ hãi, thậm chí quên mất đôi tay hoàng đế còn đang tác oai tác quái dưới y phục mình, quên luôn cả mấy hạt thông rớt đầy giường cấn đến đau lưng, run giọng nói: “Ngươi...ngươi nói, ngươi ngươi ngươi đã ngủ với hắn?”
Hắn bị giam lỏng trong cung, việc trong triều nếu không phải Nhiếp Huyễn nói cho biết thì hắn sẽ không thể biết được.
Cho nên cũng chỉ biết hoàng đế đề bạt người của mình làm Lại bộ thượng thư – tạm không đề cập đến việc người này lại nhanh chóng bị Chu Hi biến thành con rể của Trần gia – lại không biết việc thừa tướng cáo ốm nghỉ nửa tháng
Nhưng hắn cũng biết, mấy ngày gần đây, Nhiếp Huyễn đúng là có ít nhất hai ngày không ở lại hậu cung.
Cả triều văn võ đều cho rằng hoàng đế ham mê nữ sắc, trước từng xém chút đùa chết chính mình trên bụng nữ nhân; hắn lại biết thật ra hoàng đế là thích nam nhân, lúc mới mười hai mười ba tuổi hoàng đế đã nổi tâm tư với hắn, cho đến hiện tại cũng chưa từng ngừng.
Nhưng hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng được nếu hoàng đế thật sự ngủ với đương triều thừa tướng thì sẽ là một cảnh tượng như thế nào, chỉ nghe thôi đã cảm thấy quá hoang đường, thập phần kinh thế hãi tục.
Nhiếp Huyễn nói xong liền biết là lỡ lời, ánh mắt khẽ biến, lại bất động thanh sắc, ra vẻ cao thâm bí hiểm nhìn hắn một chập, mới lại gần cắn lên vành tai hắn, thấp giọng cười nói: “Ngươi đoán xem trẫm đã ngủ với hắn chưa? Phản ứng lớn như vậy...A, trẫm hiểu. Thừa tướng nổi danh mĩ tư nhan, phong nghi còn là đệ nhất đương thời, chẳng lẽ...tiểu hoàng thúc ngươi...đang ghen sao?”
Nhiếp Kỳ liền đạp một cước tới – mắt cá chân lại bị Nhiếp Huyễn bắt được, thuận thế kéo ra, bắt đầu đè lên.